HẮT XÌ - Trang 178

Ưu điểm duy nhất giúp tôi tồn tại, chỉ là hai bàn chân bám chắc xuống

sàn.

Nói cho cùng, đòn đấm của bọn họ có dữ dằn đến mấy, cũng chưa

kinh khủng bằng một phần mười đòn cắn lân tinh của Aristote sau khi biến
hình.

Tôi đã rèn luyện được một sức lì, có thể nói là khác thường.

Mặc dù rốt cuộc tôi không hề bị đột biến thành "người không đau" hay

"người gây đau", nhưng việc tôi có thể đỡ tới bốn lần cắn liên tiếp của
Aristote mới ngất xỉu chính là nguyên nhân tôi có được chỗ đứng trong
làng quyền Anh, trận nào cũng trụ được đến hiệp thứ chín.

"Chiến tiếp nhé!"

Vừa trông thấy Aristote đang sưởi nắng bên ngoài khu nhà xưởng bỏ

hoang, tôi lập tức vứt hành lý sang một bên, thủ thế.

Người hùng Tia chớp ngồi trên cành cây bật cười, ông rất vui khi tôi

lại lên núi tập luyện.

"Gâu." Aristote kiêu hãnh lượn vòng tròn quanh tôi, sau đó hóa thành

một vết sáng xanh lục lao vun vút.

Một phút sau, tôi sùi bọt mép ngất xỉu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.