HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 112

lòng cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Tay buông lỏng dây đu, tôi định nhảy
xuống đất.

Thanh Hà vương giơ cao hai tay, tủm tỉm nhìn tôi cười "Nếu cô nương sợ

thì cứ nhảy xuống đi!"

Tôi chợt cảm thấy có chút thẹn thùng nhưng sự ngang bướng vẫn thắng

thế, bèn dùng sức giữ chặt lấy dây thừng, cao giọng đáp trả: "Vương gia cứ
thỏa thích mà đẩy, ta không sợ!"

Mắt y đậm nét cười, y bước lại gần chiếc đu, ra sức đẩy mạnh về phía

trước. Chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai khiến tóc mai hai bên thái
dương tôi tung bay, rối bời. Càng sợ hãi, tôi càng cố gắng mở to mắt, khiến
đôi mắt tôi vừa to vừa tròn như quả hạnh. Chiếc đu bay thẳng về phía một
gốc hạnh già hoa nở sum suê, tính nghịch ngợm của tôi lại nổi lên, thò chân
đá vào đám hoa hạnh nở rộ như lụa băng mây ấm, vừa rút chân về, đám hoa
lập tức rơi lả tả khiến chim oanh trên cành kinh hãi kêu một tiếng rồi bay
vụt lên không trung, làm xao động cả bức màn ánh nắng lấp lánh.

Cánh hoa bay lả tả như mưa rơi, có một cánh hoa bay ngang vừa khéo lọt

vào mắt tôi. Mắt đau nhói, tôi bất giác đưa tay lên dụi mắt, vừa buông lỏng
thì người đã mất thăng bằng, rơi khỏi chiếc đu. Tôi vô cùng hoảng hốt, đến
mức nhắm chặt hai mắt, thầm nghĩ: "Xong đời ta rồi!”

Rơi xuống đất, tôi chẳng thấy đau, chỉ là không dám mở to mắt ra nhìn,

cảm thấy trên trán lúc lạnh lúc nóng, hình như có hơi thở của ai đó lướt nhẹ
qua, tựa như gió xuân trong buổi sớm mai. Tĩnh lặng không một tiếng động,
tôi dường như nghe thấy tiếng hoa khẽ rơi xuống vạt áo. Lén mở mắt nhìn,
tôi thấy ngay đôi tròng mắt đen láy, dịu dàng như ngọc đen, ẩn giấu nụ cười
nhẹ nhàng, ấm áp như có như không. Tôi không quay đi, bởi chính trong
giây phút tôi nhìn thấy đường nét khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi con
ngươi ấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bản thân mình trong ánh mắt của người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.