HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 133

Lưu Chu ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, mưa lớn thế này muốn đi đâu cũng

khó.”

Tinh Thanh cũng bước lên khuyên nhủ: “Tiểu chủ định đi đâu? Mưa lớn

như vậy, nếu để người bị ướt thì không tốt đâu!”

Cận Tịch đề nghị: “Hay đợi ngớt mưa rồi tiểu chủ hãy ra ngoài.”

Tôi chỉ nói: “Ta đi một lát sẽ quay lại” rồi chẳng thèm để ý đến lời

khuyên của họ nữa. Lưu Chu chẳng biết làm thế nào, than thở: “Trước giờ
tính tình tiểu thư đều như vậy, nói một là một.” Sau đó, nàng ta đành đi lấy
một chiếc ô lớn, cẩn thận đỡ tôi ra khỏi cửa.

Đến bên chiếc đu, bốn bề không một bóng người, giữa bóng hoa hạnh

trập trùng chỉ nghe thấy tiếng mưa chạm đất tí tách. Tôi cúi đầu nhìn đôi hài
thêu và vạt váy đẫm nước mưa, khẽ buông tiếng thở dài, thì ra y cũng
không đến. Nghĩ cũng thật tức cười, người ta đường đường là bậc vương
gia, trời mưa gió không ở trong vương phủ ngắm mưa làm thơ lại chạy vào
cung làm gì? Có lẽ hôm trước chỉ là một câu nói đùa, chỉ mình tôi mới coi
đó là thật; hoặc cũng có thể y thực lòng muốn mời tôi cùng thưởng thức
khúc phổ, chỉ là ngại trời mưa nên không tiện vào cung mà thôi. Tôi nghĩ
vớ vẩn hồi lâu, y vẫn chưa tới. Giữa trời mưa gió, hơi lạnh dần dâng lên,
Lưu Chu nép sát vào tôi, nhỏ giọng khuyên: “Tiểu thư, hay là chúng ta quay
về thôi?”

Tôi đưa mắt ngắm màn mưa dày đặc như do ngàn sợi tơ dệt thành, lẳng

lặng không đáp. Lưu Chu không dám nói gì thêm, tôi hơi nghiêng đầu, thấy
một bên vai nàng ta đã bị mưa tạt ướt sũng, người run bần bật vì lạnh, tôi
chợt thấy tội nghiệp cho nàng ta, bèn nói: “Cũng khổ cho ngươi, thôi chúng
ta trở về trước vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.