HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 135

Tôi nằm trên giường, trằn trọc chẳng yên, không sao ngủ được. Đàn

hương vốn là loại hương chuyên dùng để tĩnh tâm suy ngẫm. Tôi biết, tôi
làm sao không phiền muộn được đây? Núi cao cao, trăng nho nhỏ. Trăng
nho nhỏ, sáng vằng vặc! Ta có người thương trên đường xa. Một ngày
không gặp được, lòng ta ưu sầu. Trước giờ tiếng đàn bộc lộ lòng người, thật
không ngờ trong lòng tôi đã lưu luyến một người, đến mức một ngày không
gặp đã không yên rồi sao? Đối với tôi, đó là một chuyện vô cùng đáng sợ và
nguy hiểm!

Y là Thanh Hà vương, tôi là Hoàn Quý nhân, chúng tôi vốn không thể ở

bên nhau, dù tôi chỉ là một Quý nhân cô độc, chưa được sủng ái. Tôi hiểu
rất rõ, từ sau khi được ghi lại tên trong Vân Ý điện, cả cuộc đời này đã định
sẵn tôi chỉ là nữ nhân của vị Hoàng đế mà tôi chưa nhìn rõ mặt. Chuyện tôi
dám quyến luyến một người đàn ông khác, người đó lại là em trai của
Hoàng đế, đối với tôi mà nói, chỉ có hại mà chẳng có lợi chút nào. Tôi trở
mình, ngồi bật dậy trên giường, lặng lẽ ngắm ánh nến leo lét nhảy nhót đặt
trên đài nến hoa bên giường. Tôi thầm tự hứa với mình, từ giây phút này trở
đi, nhân lúc tôi còn có thể giữ khoảng cách với y, tôi sẽ cố không bao giờ
tìm gặp y nữa.

Liên tục ba, bốn ngày liền tôi không đặt chân ra chỗ chiếc đu. My Trang

cũng mấy hôm rồi không ghé qua, nghe nói Hoàng đế bị mắc mưa vài ngày
trước đó, bị cảm lạnh nên tỷ ấy phải hầu hạ bên cạnh. Tôi biết khi thân thể
Hoàng đế không được khỏe, Thanh Hà vương nhất định sẽ vào cung thăm
bệnh, thế là tôi càng không dám bước ra khỏi cửa cung, sợ lại vô tình gặp
gỡ.

Cũng vì thế, lòng tôi chẳng dễ chịu chút nào, buồn bực mấy ngày liền,

sau lại nghe nói Hoàng đế đã khỏi hẳn bệnh, vương công đại thần hầu bệnh
đều đã quay về, khi ấy, tôi mới dám yên tâm đi ra ngoài dạo mát cho khuây
khỏa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.