Lưu Chu vội “vâng” một tiếng rồi đỡ tôi quay trở về cung. Cận Tịch thấy
chúng tôi quay về, vội nấu một bát canh gừng đặc để chúng tôi uống. Tôi lại
lệnh cho Lưu Chu lập tức lui xuống thay y phục.
Đêm mưa rảnh rỗi, tôi ngồi trong buồng sưởi đánh đàn. Khi đang đánh
bài Vũ lâm lâm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi bất giác có chút ngơ
ngẩn, tay đánh đàn cũng chậm hẳn đi. Hoán Bích bưng đĩa hoa quả mới hái
vào, đứng bên cạnh hỏi: “Tiểu thư đang đàn bản Sơn chi cao sao?”
Tôi định thần, trách: “Sau khi vào cung, sao lỗ tai ngươi lại tệ hẳn đi thế?
Đây là bản Vũ lâm lâm.”
Hoán Bích kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư nghe lại thử xem, lẽ nào là Vũ
lâm lâm?”
Tôi kinh ngạc, sao khúc nhạc do tôi tấu lên lại biến thành Sơn chi cao mà
tôi lại không biết chứ? Tôi gọi Lưu Chu vào, hỏi: “Khúc nhạc ta đàn khi
nãy thế nào?”
Lưu Chu đáp: “Tiểu thư muốn nói đến khúc Sơn chi cao vừa nãy ư?
Trước giờ nô tỳ thấy nó chẳng hay hơn những khúc khác là bao, hôm nay
nghe tiểu thư đàn, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy chua xót lắm.”
Tôi lạnh người, ngẩn ra hồi lâu rồi ra lệnh: “Đi thắp một lò đàn hương
nhỏ lại đây!”
Lưu Chu “vâng” một tiếng. Hoán Bích hạ thấp giọng, ân cần hỏi han:
“Giờ đang là mùa xuân, không phải là lúc thắp đàn hương. Trong lòng tiểu
thư đang phiền muộn hay sao?”
Tôi lườm nàng ta một cái, nói: “Ta mệt rồi, đi ngủ đi!”