HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 172

Tôi hơi rụt người, đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào Huyền Lăng. “Thần

thiếp không dám ví mình với Phi Yến Hợp Đức, chỉ cố sánh với đức độ của
Ban Tiệp dư, dám từ chối ân sủng ngồi cùng xe với Hoàng đế mà thôi!”
Vừa dứt lời, tôi chợt nhớ ra chuyện về sau Ban Tiệp dư không còn được
Hán Thành đế sủng ái nữa, một mình cô độc sống trong Trường Tín cung,
hầu hạ Vương Thái hậu, cuối cùng uất ức mà chết, trong lòng chợt như bị
tấm màn đen bao phủ, không khỏi có chút buồn rầu.

Huyền Lăng chỉ tủm tỉm cười, khen: “Được ngắm nhan sắc khuynh

thành, nghe lời nói thông minh, khéo léo, quả là phúc đức của trẫm!” Y chìa
tay phải ra trước mặt tôi, đợi tôi đặt tay lên.

Tôi hơi chần chừ, vì rụt rè hay vì lý do gì khác đây? Chỉ thấy hơi nóng

bốc lên từ hồ nước không ngừng ập vào người tôi, trên trán lập tức đẫm mồ
hôi. Những giọt nước trên mái tóc ướt nhỏ xuống cổ áo, luồn vào trong cơ
thể, tấm áo choàng lụa trắng lập tức dính sát vào người, từng đường cong
hiện rõ. Tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngập, khẽ giọng thưa: “Xin Hoàng
thượng cho thần thiếp thay áo trước khi ra gặp người!”

Y chẳng thèm để ý, kéo tay tôi, đám cung nhân ai cũng cúi thấp đầu. Tôi

không biết y định làm gì, vội vã nhìn sang Cận Tịch. Cận Tịch không dám
lên tiếng, vội lấy áo ngoài định tiến lại gần, bỗng nghe Huyền Lăng gọi:
“Cung nữ theo hầu đâu?”

Cận Tịch vâng dạ một tiếng rồi lập tức khoác áo ngoài lên người tôi.

Tấm áo rộng, dài chạm đất. Giọng nói của y hết sức hiền hòa, vọng ra bên
ngoài: “Đến Nghi Nguyên điện.” Thế rồi y cứ nắm chặt tay tôi, chầm chậm
bước ra ngoài.

Đêm vô cùng tĩnh lặng, màn đêm mênh mang, đèn lồng đặt trên bệ đá hai

bên đường thắp nến sáng rỡ, rọi chiếu khắp nơi. Trăng non hình móc câu
mảnh dẻ, xiêu vẹo nằm ở góc trời, gió khuya đẫm mùi hoa ngọc lan uể oải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.