HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 178

Thế nhưng Hoàng đế lại không có vẻ mất vui hay buồn thương như tôi

tưởng, chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Nam nhân trên đời này, ngoài hòa thượng
và đạo sĩ, quá nửa đều trải qua một lần đêm động phòng hợp cẩn.” Y dừng
lại một thoáng, nhìn sang phía tôi. “Nàng muốn cùng trẫm bên nhau đến bạc
đầu sao?”

Tôi lặng yên không đáp, chỉ ngước mắt chăm chú nhìn y. Ánh nến chiếu

rọi khiến dung mạo của y thanh nhã, tuấn tú hơn hẳn lúc thường, một vệt
sáng rọi lên khoảng giữa lông mày, khiến vẻ mặt y hết sức hiền hòa, không
hề có ý trêu đùa.

Tôi khẽ khàng thưa: “Vâng!” Khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành nét cười

nhàn nhạt. “Nữ nhân trên đời này chẳng ai không từng ước mơ như thế cả.
Thần thiếp chẳng qua cũng chỉ là người phàm tục mà thôi.” Mặt tuy lộ nét
cười nhưng trong tim lại phảng phất một thoáng bi thương, xen lẫn chút
tuyệt vọng lẫn hy vọng, chẳng qua đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi. Những
ngón tay đang níu chặt lấy bàn tay y bất giác lơi lỏng.

Y vẫn chăm chú quan sát tôi, ánh mắt thoáng lóe tinh quang xanh nhạt,

tựa như sao băng chiếu sáng cả góc trời, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến
mất. Y dùng sức siết chặt lấy tay tôi, khiến tôi đau đến mức phải thầm
nghiến chặt môi. Giọng của y trầm ấm, tựa hồ chứa đựng vô vàn cảm xúc.
“Nàng có biết chăng? Tấm lòng phàm tục của nàng chính là thứ mà trẫm
thiếu thốn nhất đấy.” Y ôm chặt lấy thân thể của tôi, thành khẩn hứa hẹn:
“Tấm lòng của nàng trẫm quý chẳng khác gì châu báu, nhất định sẽ không
bao giờ phụ lòng nàng.”

Tôi cứ như đang bồng bềnh trên những đám mây, vừa ngỡ ngàng vừa vui

sướng, câu nói vừa rồi như không phải sự thật nhưng nó lại vang lên bên tai
tôi. Chẳng biết tại sao, một giọt lệ trong suốt từ từ ứa ra nơi khóe mắt, rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.