Lúc tôi tỉnh lại thì trời trưa sáng hẳn, nhưng chỉ còn lại một mình tôi nằm
trên sạp rồng, không thấy bóng dáng Huyền Lăng đâu. Tôi sốt ruột, lo lắng,
cao giọng gọi: “Ai ở bên ngoài?” Đoàn cung nữ chầu chực ngoài điện lũ
lượt bưng dụng cụ rửa mặt và quần áo tiến vào, người đi đầu không ngờ lại
là Phương Nhược. Vừa nhìn thấy người quen, tôi chợt cảm thấy vui mừng,
bất giác buột miệng gọi: “Phương Nhược cô cô.”
Phương Nhược cũng tỏ vẻ vui mừng nhưng vẫn nhớ giữ lễ nghi, dẫn đám
người quỳ xuống hành lễ, thưa: “Tiểu chủ kim an!” Tôi vội cho bà ta đứng
dậy, Phương Nhược tủm tỉm cười, kể: “Hoàng thượng canh năm đã đi dự
buổi chầu sớm rồi, thấy tiểu chủ vẫn còn ngủ say nên đặc biệt dặn dò không
được làm kinh động đến người.”
Tôi nhớ lại cảm giác kiệt sức tối qua, hổ thẹn cúi gằm mặt. Phương
Nhược vờ như không để ý, thưa: “Nô tỳ xin hầu hạ tiểu chủ thay y phục.”
Nói xong bèn cùng Cận Tịch đứng bên đỡ tôi đứng dậy.
Tôi để mặc bọn họ rửa mặt, chải đầu xong, rồi mới hỏi Phương Nhược:
“Sao cô cô lại đến đây hầu hạ?”
Phương Nhược thưa: “Lúc trước nô tỳ đều hầu hạ Thái hậu tụng kinh.
Vừa rồi mới được chuyển đến hầu hạ Hoàng thượng.”
“Đây là một nơi tốt mà. Hiện giờ phẩm cấp của cô cô thế nào?”
“Nhờ ơn Hoàng thượng và Thái hậu nâng đỡ, hiên giờ nô tỳ đã là chính
ngũ phẩm ôn nhân rồi.”
Tôi tháo xuyến vàng đeo trên cổ tay xuống, đặt vào lòng bàn tay bà ta.
“Ta vốn không ngờ có dịp gặp lại cô cô, chẳng kịp chuẩn bị lễ vật, đây là
chút đỉnh tâm ý của ta, cô cô cứ giữ lấy.”