HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 181

Phương Nhược quỳ xuống, thưa: “Nô tỳ không dám nhận.”

Tôi tủm tỉm cười, nắm lấy tay bà ta. “Hiện giờ ta và cô cô không luận

chủ tớ, chỉ để ý đến tình cảm ngày xưa thôi.”

Phương Nhược thấy tôi nói như vậy thì đành phải nhận, đứng thẳng

người, bưng một chén thuốc dâng đến trước mặt tôi. “Đây là thuốc an thần
giảm đau, tiểu chủ uống đi cho chóng khỏe. Sau đó, tiểu chủ phải lập tức đi
sang điện Chiêu Dương thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu vốn trước giờ không thích đốt hương, lại chê trong cung chỉ

toàn mùi phấn son của nữ nhân quá sức tầm thường, cho nên mỗi ngày đều
cho người đặt các loại hoa quả theo mùa trong điện, hoặc ngâm trong vò
nước, hoặc bày trên các kỷ nhỏ. Nếu đang ở mùa hè, mùi hương quả chín
thông qua rèm trúc, cả hành lang đều sực nức mùi thơm, hít sâu một hơi, sẽ
cảm thấy mùi vị thoang thoảng ngọt ngào, hết sức dễ chịu. Nếu là mùa
đông, chỉ cần vén rèm che lên, hơi ấm hòa lẫn mùi hương ập tới, khiến
người ta có cảm giác ấm áp, thoải mái, mũi ngửi thấy làn hơi thanh tân.

Theo quy củ thì hôm sau ngày thị tẩm, phi tần lần đầu tiên đến vấn an

Hoàng hậu phải hành đại lễ ba quỳ chín dập đầu, đệm gấm sớm đã được đặt
bên dưới phượng tọa, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn nhận lễ. Lễ vừa xong, lập
tức có ngay cung nữ đến đỡ tôi đứng dậy.

Hoàng hậu cũng rất khách sáo, cho tôi ngồi xuống rồi hòa nhã bảo:

“Cũng khổ cho ngươi, vừa khỏi hẳn bệnh đã phải hành đại lễ thế này, chỉ có
điều đây là quy củ do tổ tông để lại, không thể không theo.”

Tôi khẽ khàng vâng dạ rồi thưa: “Thần thiếp sao dám nói chữ “khổ” kia

chứ, Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, chấp chưởng lục cung, có thể ngày ngày
thấy Hoàng hậu khỏe mạnh vui vẻ thì đó chính là phúc đức của cả lục cung
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.