HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 184

Tôi lập tức liếc mắt lườm nàng ta, Tiễn Thu cúi gằm xuống ngay, thưa:

“Tiểu chủ thứ tội, nô tỳ chỉ nói bậy nói bạ mà thôi.”

Tôi nghĩ thầm, dù gì nàng ta cũng là người hầu cận Hoàng hậu, sao tôi có

thể lấn át, quát nạt được. Tôi bèn nở nụ cười tươi rói. “Tiễn Thu cô nương
sao lại nói vậy chứ, chỉ là dạy dỗ ta vài câu thôi, ta hết sức biết ơn đấy chứ!
Ta tuy vào cung nửa năm rồi nhưng trước giờ vẫn ở trong cung của mình,
cửa đóng then cài không ra ngoài, gặp chuyện gì vẫn cần được cô nương
nhắc nhở nhiều hơn, như thế mới không đi sai, bước nhầm được.”

Tiễn Thu nghe tôi nói vậy thì an lòng, cười thưa: “Tiểu chủ nói vậy thì

nô tỳ tổn thọ mất.”

Thoáng chốc đã ra đến ngoài Phượng Nghi cung, Tiễn Thu tạm biệt tôi

rồi quay đầu trở về. Cận Tịch đỡ lấy tay tôi, chầm chậm đi về phía Đường
Lê cung, tôi hỏi: “Tỷ thấy thế nào?”

“Tiễn Thu là người hầu thân tín của Hoàng hậu, theo lý không thể nào

nói năng linh tinh như thế được.”

Tôi “ừ” một tiếng, bảo: “Hoàng hậu trước giờ cư xử trọng ổn, hẳn là

không lệnh cho Tiễn Thu nói những lời như thế.”

“Hoa Phi được sủng ái nhiều năm, lời nói, cử chỉ khó tránh khỏi có chút

không đúng mực. Dẫu Hoàng hậu rộng lượng nhưng khó tránh người hầu
cận trong lòng cảm thấy uất ức, thốt lên những lời oán trách.”

Tôi cười khẽ một tiếng. “Chỉ có điều, điều đó cũng cho ta biết Hoa Phi

thù địch với ta dường nào. Nhưng dẫu Hoa Phi có thế nào đi chăng nữa thì
cũng không thể vượt qua Hoàng hậu, nói cho cùng, Hoàng hậu cũng là chủ
nhân của lục cung. Chúng ta chỉ cần nghe biết vậy là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.