HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 187

lòng muốn đến gặp thỉnh an, chúc mừng tiểu chủ. Chỉ là có quá nhiều
chuyện linh tinh lặt vặt, không sao thu xếp cho rảnh rang được, Hoàng
thượng lại hạ chỉ không được làm phiền tiểu chủ nghỉ ngơi, bồi dưỡng. Nô
tài trông ngày trông đêm, trông đến dài cổ, phải đến vấn an tiểu chủ thì lòng
mới yên…”

Tôi nghe hắn dông dài một hồi rồi ngắt lời: “Ngươi vẫn chưa nói là cần

cầu chuyện gì?”

Khang Lộc Hải nghe tôi hỏi thẳng thừng như vậy thì hơi chần chừ một

chút, sau đó cười nịnh nọt, thưa: “Tiểu chủ vừa được tấn phong thành tần,
trong cung khó tránh khỏi không đủ người hầu hạ. Bên ngoài cử người tới
chỉ e tay chân không đủ nhanh nhẹn. Nô tài ngày đêm nhớ nhung tiểu chủ,
lại nghĩ bụng nô tài lúc trước từng hầu hạ tiểu chủ, dù sao thì cũng biết cách
làm hài lòng tiểu chủ hơn hẳn đám nô tài bên ngoài cử tới. Nếu tiểu chủ
không chê ghét nô tài vụng về, chỉ cần ra lệnh một tiếng, nô tài nguyện ý
hầu hạ tiểu chủ, có chết cũng không dám từ.”

Một tràng dài nói ra nghe thật muốn buồn nôn, đến cả Cận Tịch cũng cau

mày, lộ vẻ khinh bỉ.

Tôi hỏi: “Ngươi tính toán như vậy, chủ nhân nhà ngươi đã biết chưa?”

“Chuyện này…”

“Hiện giờ ngươi đã là người của Lệ chủ tử, nếu tính toán này của ngươi

bị chủ nhân nhà ngươi biết được, chỉ e người sẽ không vui đâu. Huống chi
ta sao có thể tùy ý mở miệng đòi lấy người hầu cận của Lệ Quý tần được?”

Khang Lộc Hải vội sán lại, thưa: “Tiểu chủ an tâm đi. Hiện giờ tiểu chủ

được sủng ái nhiều như vậy, chỉ cần người chịu mở miệng thì ai dám làm
trái ý của người cơ chứ? Chỉ cần người nói một tiếng là xong việc ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.