Huyền Lăng quay sang các phi tần, nói: “Thái y đã đến nơi, đông người
thế này cùng tiến vào sẽ bận việc thêm. Các nàng hãy về nghỉ trước đi,
Thục nghi và Hoàn Tần cùng trẫm vào xem sao.”
Chủ điện của Sướng An cung là nơi ở của Phùng Thục nghi, Tồn Cúc
đường của My Trang nằm ở mé tây chủ điện. Đám thái y thấy Hoàng đế tới
vội vã quỳ mọp xuống hành lễ. Huyền Lăng vung tay cho phép họ đứng
dậy. Lúc này, tôi không kìm được nữa, hấp tấp hỏi: “Tình hình của Huệ Tần
tỷ tỷ ra sao rồi?”
Giang thái y đứng đầu vội thưa: “Bẩm Hoàng thượng và Hoàn Tần tiểu
chủ, Huệ Tần tiểu chủ đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là ngộp nước nên bị kinh
hãi, do đó nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được thôi.” Nghe thái y nói vậy, tôi
mới thở phào một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm suốt dọc đường giờ mới
buông lỏng ra được, nhưng do khi nãy siết chặt quá, các đốt ngón tay vẫn
còn tái nhợt.
Giang thái y nghe Huyền Lăng “à” một tiếng, bèn nói tiếp: “Chúng thần
đã kê xong phương thuốc, Huệ Tần tiểu chủ điều dưỡng theo đó thì sẽ sớm
khỏe lại thôi. Chỉ có điều…” Giang thái y hơi do dự.
“Chỉ có điều cái gì?” Hoàng đế vặn lại: “Nói chuyện đừng có ấp a ấp úng
như vậy.”
Giang thái y vâng theo: “Vâng ạ, vâng ạ, tiểu chủ bị kinh hãi quá lớn, e
là phải điều dưỡng khá lâu mới hoàn toàn khôi phục lại tinh thần.”
“Đã vậy thì các ngươi càng phải chú tâm hầu hạ, không được phép sơ
sót.”
Đám thái y vâng vâng dạ dạ, thấy Huyền Lăng không nói gì thêm mới
dám lui xuống.