Tiến vào bên trong, thị nữ hầu cận My Trang là Thải Nguyệt và Bạch
Linh mặt vẫn còn vương lệ, quỳ bên giường, tíu tít giúp My Trang thay y
phục bị ướt rồi dùng nước nóng lau trán. Bọn họ thấy chúng tôi tiến vào thì
hơi vội vàng hành lễ.
Ba người đứng bên giường nhìn. Huyền Lăng và Phùng Thục nghi còn
bình tĩnh, tôi không nhịn được, cúi người quan sát My Trang thật kĩ.
My Trang tuy đã thay đổi y phục nhưng mái tóc vẫn còn ẩm ướt, chiếc
gối mềm nhồi bông màu vàng nhạt sậm đi vì vết nước loang lổ. Sắc mặt tỷ
ấy trắng bệch, so với rèm châu và chăn gấm đỏ tía càng thêm nhợt nhạt đến
kỳ dị. Vì tỷ ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đến vẻ nhợt nhạt nhìn cũng chẳng
chân thực chút nào, tựa như lớp sa mỏng phủ lên gương mặt, mờ ảo bất
định. Một giọt nước lăn khỏi sợi tóc mai rủ trên trán, lướt qua lỗ tai rồi
đọng lại trên hạt châu vàng xỏ ở cuối hoa tai của tỷ, chỉ hơi lay động mà
không chịu rơi xuống, lay lay lắt lắt, khiến My Trang càng giống như một
chiếc lá khô nằm bất động trên chiếc giường gấm vóc, chẳng có chút sinh
khí.
Mũi tôi cay sè, khóe mắt ướt đẫm. Phùng Thục nghi trước giờ đoan
trang, tự chủ, thấy tình trạng My Trang như vậy cũng bất giác sinh lòng
thương cảm, cầm khăn tay khẽ chấm chấm nước mắt. Huyền Lăng không
nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt đám cung nhân đang
đứng hầu bên trong. Ánh mắt y lướt đến đâu, đám cung nhân bất giác đổi
ngay sắc mặt, vội vã cúi đầu.
Huyền Lăng không thèm nhìn bọn họ nữa, cất tiếng hỏi: “Các ngươi hầu
hạ tiểu chủ thế đấy hả?” Giọng nói bình thản như ngày thường, không hề
gằn giọng quát mắng, thế nhưng đám cung nhân nghe thấy liền sợ phát
khiếp, quỳ mọp xuống đất.