Chương 2: Ngày về chẳng hẹn
Xe chưa đến trước cửa phủ Thị lang đã loáng thoáng nghe thấy tiếng
trống, tiếng nhạc và tiếng pháo nổ đì đùng. Lưu Chu giúp tôi vén góc rèm
xe, dưới ánh đèn lồng đỏ chói, cả con đường huy hoàng như trong mộng.
Từ xa, tôi đã thấy mọi người trong nhà, già trẻ lớn bé đang đứng trước cổng
chính chờ đợi, mắt tôi chợt cay sè, dòng lệ chực trào nhưng giữa chốn đông
người, đành cố nuốt ngược trở lại.
Thấy xe ngựa của tôi đi đến, tôi tớ, tỳ nữ trong nhà xúm xít chạy lại, chìa
tay đón đỡ. Nhìn vẻ mặt của cha mẹ không biết đang vui hay đang buồn, bề
ngoài thì cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại rưng rưng lệ. Tôi vừa định
nhào vào lòng mẹ thì thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô
lớn: "Thần Chân Viễn Đạo cùng toàn gia quyến tham kiến tiểu chủ!"
Tôi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ ra mình đã là cung tần do Hoàng
thượng tuyển chọn, hai ngày sau sẽ nhận được thánh chỉ xác định danh phận
phẩm cấp này. Chỉ trong vòng một ngày, thế giới của tôi đã biến hóa đảo
điên như vậy. Trong lòng tôi sầu khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã, chìa tay đỡ
cha mẹ đứng dậy.
Cha vội xua tay ngăn lại. "Tiểu chủ không thể làm như vậy, sẽ không hợp
với khuôn phép!"
Hoán Bích vội dâng khăn tay lụa, tôi chấm nước mắt, cố giữ giọng thật
bình tĩnh, nói: "Đứng lên đi!"