HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 231

Gần đến tháng Năm, thời tiết càng lúc càng nóng nực. Cơ thể tôi vốn đã

khỏe hẳn từ lâu nhưng Huyền Lăng không yên tâm, vẫn thường lệnh cho
Ôn Thực Sơ kê thuốc bổ ích khí dưỡng thân cho tôi tẩm bổ.

Hôm nọ, tôi ngồi một mình ngoài hành lang, ngắm nghía hai ang cá vàng

do phủ Nội vụ vừa đưa tới, ang lớn làm bằng sứ xanh Cảnh Đức, bên trong
trồng mấy cây sen non chỉ lớn bằng bàn tay con nít, xanh mơn mởn, khiến
người nhìn qua cũng phải mê tít. Dưới lá sen có nuôi mấy con cá vàng ánh
đỏ, sóng xanh như ngọc biếc, lá sen như lọng che, cá đỏ ung dung bơi lội,
nhìn thật thích mắt.

Bội Nhi nhìn tôi ung dung, khoan thai cho cá ăn, chợt nghĩ ra một

chuyện, hậm hực kể: “Vị Dư Canh y đó thực quá đáng! Nghe nói từ khi thất
sủng phải rời khỏi Hồng Nghê các, suốt ngày cứ oán hận, nguyền rủa tiểu
chủ, còn lôi những lời xấu xa, bẩn thỉu ra nhục mạ tiểu chủ.”

Tôi dùng ngón tay nhón lấy ít thức ăn rắc vào trong ang, bình tĩnh nói:

“Mặc kệ ả! Ta hành xử không thẹn với lương tâm, có nguyền rủa thế nào
cũng chẳng linh nghiệm đâu.”

Bội Nhi thưa: “Chỉ có điều, những lời ả nói thực sự rất khó nghe. Hay nô

tỳ gọi người đến niêm phong nơi ở của ả lại, hoặc bẩm báo với Hoàng hậu.”

Tôi phủi sạch thức ăn cho cá còn dính trên tay rồi lắc đầu: “Không cần

tốn thời gian cho loại người đó làm gì.”

“Tiểu chủ quá nhân hậu rồi!”

“Có thể tha được thì cứ tha. Ả thất sủng, trong lòng khó tránh khỏi bất

bình, thời gian sau sẽ ổn thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.