HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 234

“Không phải! Có người đã tăng thêm phân lượng của vài vị thuốc vốn rất

ít dùng trong đơn kê của thần. Người dùng thuốc này hết sức cẩn thận, tỉ
mỉ, lượng thêm vào rất ít, do vậy, dù thần ngày ngày đến bắt mạch cũng
chẳng dễ gì phát hiện ra được. Chỉ có điều, tuy ít ỏi thật nhưng nếu theo
lượng thuốc này mà uống hằng ngày, trước tiên tiểu chủ sẽ cảm thấy tinh
thần uể oải, thèm ngủ, không quá nửa năm thì thần trí bắt đầu thất thường,
chẳng khác gì phát bệnh si ngốc.”

Khuôn mặt tôi hẳn đã hoàn toàn biến dạng vì sợ hãi, tôi có thể cảm nhận

được chiếc áo lót bó sát người bị mồ hôi lạnh dính bết, ướt đẫm. Trong lòng
vừa sợ vừa hận nhưng tôi ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Quả
nhiên là coi trọng Chân Hoàn ta, dùng đến cả thủ đoạn này để đối phó với
ta!”

Ôn Thực Sơ vội an ủi: “Tiểu chủ yên tâm, cũng may là phát hiện ra sớm,

chỉ mới uống được mấy ngày, giờ điều dưỡng kịp thời sẽ không có hại gì
cho cơ thể.” Hắn chầm chậm cất kim bạc vào túi, lo lắng nói: “Rõ ràng là
muốn từ từ đưa tiểu chủ vào chỗ chết, thủ đoạn quá sức tàn độc mà!”

Tôi thở dài than: “Tranh sủng chốn hậu cung vốn xưa nay chẳng chừa

thủ đoạn nào, đúng là muốn phòng cũng chẳng phòng được.” Tôi đổi sắc
mặt, quay sang Ôn Thực Sơ. “Nếu không phải nhờ đại nhân, chỉ e Hoàn Nhi
chết mà vẫn còn mơ màng, không hiểu lý do vì sao.”

Mặt Ôn Thực Sơ lộ vẻ hổ thẹn: “Cũng là do thần sơ sót nên mới khiến

tiểu chủ phải chịu khổ.”

Tôi dịu giọng an ủi: “Đại nhân không cần quá tự trách như thế!”

Hắn trịnh trọng thưa: “Từ nay về sau, thuốc của tiểu chủ thần sẽ cẩn thận

gấp đôi, từ công đoạn bốc thuốc, sắc thuốc cho đến khi tiểu chủ uống vào
người, thần sẽ đều tự mình làm, không để bất kỳ ai nhúng tay vào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.