HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 237

não của bọn người hầu, tôi biết ngay là chưa tra xét được gì.

Tiểu Liên Tử thưa: “Bọn nô tài liên tục canh gác bên ngoài, thuốc do

Phẩm Nhi canh chừng nghiêm ngặt đến tận khi sắc xong, trong lúc sắc
thuốc không có ai khác đến gần, nói gì đến hạ độc.”

Tôi không khỏi sinh lòng ngờ vực, chẳng lẽ mình đã để lộ điều gì khiến

người ta phát hiện ra. Ngẩng đầu quét mắt nhìn qua Tiểu Liên Tử, Tiểu
Doãn Tử và Cận Tịch, Cận Tịch vội thưa: “Bọn nô tỳ đã vô cùng cẩn thận.
Lúc ấy, nô tỳ đứng ngoài phòng bếp dặn dò Tinh Thanh mấy món ăn chiều
nay, Tiểu Liên Tử chỉ huy đám tiểu nội giám quét dọn đình viện, Doãn công
công kiểm tra bốn bề như thường lệ, hoàn toàn không có chút tình hình bất
thường nào.”

Tôi cầm bát thuốc lên, uống thử một ngụm, mùi vị vẫn hơi chua chua

như cũ. Trong lòng tôi vô cùng tức giận, nhổ thuốc xuống đất, hậm hực
quát: “Đồ giảo hoạt! Rốt cuộc vẫn hạ dược được!”

Đám Cận Tịch nghe vậy sợ hãi tái mặt, vội vã đồng loạt quỳ xuống.

“Nhất định là bọn nô tài không chú ý cẩn thận nên mới sơ sót như vậy, xin
tiểu chủ thứ tội!”

Tôi không gọi bọn họ đứng lên, chỉ nói: “Cũng không thể hoàn toàn

trách các ngươi được. Có thể bỏ thuốc lạ vào ngay dưới mí mắt mấy người
các ngươi mà không bị phát hiện, hơn nữa trong lúc ấy lại không có ai đến
gần ấm thuốc, bên trong nhất định là có gì đáng ngờ rồi!”

Tiểu Doãn Tử dập đầu một cái rồi thưa: “Nô tài chợt nghĩ ra một chuyện,

xin tiểu chủ cho phép nô tài ra bên ngoài một chút.”

Tôi gật đầu đồng ý rồi lệnh cho Cận Tịch và Tiểu Liên Tử đứng dậy. Tôi

nói với Hoán Bích: “Đem thuốc đổ vào thùng xí!” Hoán Bích làm theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.