HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 306

Huyền Lăng nghe tôi trêu như vậy thì phá lên cười, chỉ vào tôi rồi nói

với Tào Dung hoa: “Cầm Mặc, nàng xem, nếu nàng ta tự so mình với
Chung Vô Diệm thì mọi người trong hậu cung của trẫm chẳng phải trở
thành xấu xa như Đông Thi rồi còn gì.”

Ánh mắt Tào Dung hoa lúng liếng, duyên dáng nở nụ cười, tay vẫn chầm

chậm lột vỏ một quả nho, nói với tôi: “Vương gia khi nãy vẫn còn ở đây
nhưng nghe nói Việt Châu vừa tiến cống một số đồ sứ tráng men, Vương
gia đã vội vã đi ngắm nghía rồi.” Nói xong giơ tay đưa trái nho đã lột vỏ
đến trước miệng Huyền Lăng. “Uyển nghi muội muội mỹ lệ động lòng
người, chẳng qua chỉ nói vài lời khiêm tốn vậy thôi. Hoàng thượng cứ coi
như nghe lời nói đùa vậy mà.”

Huyền Lăng há miệng, nuốt quả nho rồi chau mày cười bảo: “Không sai,

không sai, hèn gì Khổng phu tử từng nói “Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là
khó chiều lòng”.”

Tôi nhấc quạt tròn lên che mặt, giả vờ tức giận. “Lời này thần thiếp nghe

rõ hết rồi đấy, Hoàng thượng đang ví thần thiếp với tiểu nhân chứ gì, thần
thiếp chẳng chịu đâu.” Nói xong phất tay áo. “Hoàng thượng không thích
nhìn mặt thần thiếp nữa thì thần thiếp xin cáo lui vậy.”

Huyền Lăng đứng dậy kéo tôi lại, nói: “Nói nhiều như vậy mà không sợ

khô miệng sao? Lại đây, nếm thử chung trà Tuyết đỉnh hàm thúy này, coi
như trẫm xin lỗi nàng vậy, thế có được không?”

Tôi lúc ấy mới xoay người từ giận dỗi chuyển sang vui vẻ, nói: “Hoàng

thượng đúng là biết mượn hoa hiến Phật, lấy đồ của Lục vương để ban ân
cho người khác.”

Huyền Lăng đáp: “Thế cũng chẳng sao, chỉ cần nàng thích là được!” Thế

là tôi ngồi xuống, ba người cùng phẩm trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.