HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 309

“Vâng ạ! Thần thiếp sẽ bảo Giang thái y xem thử rồi sẽ bẩm lại cho

Hoàng thượng biết.” Nói xong, nàng ta ung dung mỉm cười, lui xuống.

Trong điện giờ chỉ còn mỗi tôi và Huyền Lăng, Hoán Bích và các cung

nhân khác đứng hầu ở bên ngoài. Không khí như có hơi lạnh ngưng tụ, mùi
hương thơm mát của lá trà như bị đông cứng, mất đi phong thái nhẹ nhàng,
linh hoạt, chỉ cảm thấy nặng nề, nhơm nhớp. Ở ngọn cây đằng xa, tiếng ve
kêu khàn khàn rền rĩ, khiến người nghe cảm thấy buồn bực, khó chịu.

Khóe môi Huyền Lăng vẫn đọng nét cười nhàn nhạt, y lệnh cho người

hầu bưng ra một cây cổ cầm. “Cây cổ cầm này vốn là vật yêu thích ngày
trước của Thư Quý phi thời tiên hoàng, tiên hoàng khó khăn lắm mới tìm
được nó cho bà. Trước khi nàng tới, trẫm vốn muốn gọi người đàn một
khúc, chỉ tiếc là Cầm Mặc, người đúng như tên, cầm nghệ chẳng giỏi giang
chút nào.”

Tôi thưa: “Vậy để thần thiếp bảo người mời Huệ Tần tỷ tỷ đến đây vậy.”

“Huệ Tần tinh thông âm luật khúc điệu hơn hẳn nàng nhưng tình ý trong

khúc nhạc thì lại kém nàng xa. Cây cổ cầm tốt như vậy nếu mất đi tình ý thì
âm thanh chẳng còn phong vị gì nữa, nàng cứ đến đàn một khúc đi!”

Tôi thưa: “Vậy thần thiếp xin đàn một khúc hầu Hoàng thượng vậy!”

Huyền Lăng nhìn tôi, nói: “Hay lắm, sóng biếc gió trong, phẩm trà nghe

đàn, ngồi ngắm mỹ nhân, đúng là chuyện hứng thú của người đời. Nàng cứ
đàn nửa khúc Sơn chi cao là được.”

Tôi vâng theo, khẽ lướt ngón tay trên dây đàn. Quả nhiên là một cây cổ

cầm thượng hạng, âm sắc trong trẻo như hạt châu lớn bé rơi leng keng
xuống mâm ngọc. Chỉ là giờ phút này lòng tôi đang canh cánh chuyện khác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.