HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 311

chẳng những giúp giải vây cho Hoàn Hoàn mà còn duy trì sự tôn nghiêm
của Hoàn Hoàn nữa. Đối với Hoàng thượng, đó là chuyện dễ như trở bàn
tay nhưng trong mắt của Hoàn Hoàn, Hoàng thượng chính là quân tử cứu
người gặp nạn.”

Vẻ xúc động trong đáy mắt Huyền Lăng càng thêm đậm, nụ cười trên

môi càng lúc càng tươi, y âu yếm đưa tay đỡ tôi: “Trẫm chỉ là thuận miệng
hỏi thế thôi!”

Tôi cương quyết không chịu đứng dậy: “Xin Hoàng thượng cho Hoàn

Hoàn nói hết.” Tôi quỳ mọp xuống đất, thưa: “Hoàn Hoàn tội đáng chết, nói
một câu phạm thượng tiếm quyền. Hoàn Hoàn trong lòng kính trọng người
là bậc quân vương, nhưng lại càng yêu thương người như bậc phu quân của
Hoàn Hoàn vậy.” Nói đến mấy câu sau, giọng nói của tôi trở nên nghẹn
ngào, nức nở không thành tiếng.

Huyền Lăng đau lòng, ôm chặt lấy tôi, thương xót nói: “Sao trẫm lại

không hiểu rõ tâm tư của nàng cơ chứ, do đó, trẫm mới yêu nàng, trọng
nàng hơn những tần phi khác. Chuyện hôm nay quả thực là do trẫm quá đa
nghi, Hoàn Hoàn, nàng đừng trách trẫm nữa!”

Tôi dựa vào ngực y, khẽ khàng gọi hai tiếng: “Tứ lang!”

Y càng ôm tôi chặt hơn: “Hoàn Hoàn, khi nãy nàng tự biện bạch cứ mãi

gọi trẫm là Hoàng thượng, trẫm vừa cảm động vừa thấy đau lòng, trước giờ
khi chẳng có người lạ, nàng luôn gọi trẫm là Tứ lang mà. Hoàn Hoàn, là
trẫm không tốt, khiến nàng đau lòng!” Từng giọt lệ của tôi thấm đẫm hoa
văn rồng thêu kim tuyến sống động, hùng mạnh trên long bào của y. Mùa hè
khí trời nóng nực, tôi lại bị Huyền Lăng ôm chặt trong lòng nhưng tim tôi
chẳng khác gì lòng bàn tay lộ ra ngoài gió dạo cuối thu, từng chút, từng
chút đều ngấm đầy hơi lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.