HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 310

không thể tập trung toàn bộ tâm tư vào tiếng đàn, thật có lỗi với cây đàn
quý.

Đàn xong một khúc, Hoàng đế vỗ tay khen: “Quả nhiên là đàn hay.”

Hoàng đế nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sáng ngời, lát sau mới nở nụ cười
nhàn nhạt, hỏi: “Trẫm rất rõ tình ý của Hoàn Hoàn dành cho trẫm. Chỉ
không biết khi nào Hoàn Hoàn mới bắt đầu nảy sinh tình cảm với trẫm
vậy?”

Tim tôi đột nhiên giật thót, quả nhiên y đã lên tiếng hỏi tôi. Cuối cùng y

cũng hỏi tôi. Tôi không có thì giờ ngẫm nghĩ, bình tĩnh quỳ xuống, thưa:
“Người Hoàn Hoàn yêu thương là người đang đứng trước mặt Hoàn Hoàn
lúc này, chẳng liên quan gì đến địa vị hay tên gọi cả.”

Hoàng đế không gọi tôi đứng dậy, chỉ ung dung hỏi: “Nói thế nghĩa là

sao?”

“Hoàng thượng mượn danh Thanh Hà vương cùng thần thiếp nghe tiêu,

thưởng hoa, Hoàn Hoàn tuy cảm mến tài hoa của Hoàng thượng nhưng cứ
nghĩ người là Vương gia nên lúc nào cũng cư xử cẩn thận, tuyệt không dám
vượt quy củ gần gũi với người. Sau khi nói rõ thân phận của mình, Hoàng
thượng chăm sóc Hoàn Hoàn, sủng ái Hoàn Hoàn. Hoàng thượng đối với
Hoàn Hoàn khác hẳn những phi tần khác, Hoàn Hoàn dành cho Hoàng
thượng không chỉ là lễ quân thần mà còn có cả tình phu thê.” Nói đến đây,
tôi ngẩng đầu, liếc nhìn Huyền Lăng, thấy vẻ mặt của y thoáng lộ vẻ xúc
động thì mới an tâm được đôi chút.

Tôi lại nói tiếp: “Nếu muốn tìm hiểu đến cùng Hoàn Hoàn nảy sinh tình

ý với Hoàng thượng lúc nào thì đó chính là lúc Hoàng thượng giải vây giúp
Hoàn Hoàn khi Hoàn Hoàn bị Dư Canh y làm khó. Hoàn Hoàn trước giờ
không thích gây chuyện thị phi. Ngày đó, Dư thị cư xử lỗ mãng, Hoàn Hoàn
thực tình bối rối chẳng biết làm sao. Hoàng thượng mở miệng giúp đỡ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.