trong bụng của Thẩm Dung hoa đi, đó mới là điều Hoàng thượng thực sự
quan tâm đến.”
Chương 26: Ngày vắng ngọc tỏa sương
Hoa Phi lại một lần nữa trỗi dậy, My Trang và Tào Cầm Mặc lại đang
được đặc biệt sủng ái, mấy ngày liền Huyền Lăng chẳng hề ghé qua Nghi
Phù quán của tôi. Mặc dù y sớm đã nói trước với tôi nhưng trong lòng tôi
không khỏi có chút buồn bực, không vui.
Ngày mỗi lúc một dài, sau buổi trưa trời nóng bức, khó chịu, ánh nắng
chói chang, oi ả chiếu xuống mặt đất lát gạch vàng óng ánh đến hoa cả mắt,
chẳng có chút gió nào thổi qua. Cả Nghi Phù quán đóng kín cửa, rèm trúc
buông rủ, tĩnh mịch đến lạnh lẽo, hận không thể đuổi hết hơi nóng đầy trời
đất nhốt bên ngoài cửa cung. Chiếc vò lớn bằng men Cảnh Thái đặt trước
giường chứa mấy khối băng lớn đang từ từ tan chảy, những mảnh vụn va
khẽ vào nhau, tiếng lách cách vang lên không ngừng.
Tôi mơ màng ngồi dựa vào giường mát, nửa mơ nửa tỉnh. Bên dưới là
chiếu tre mịn lót lụa xanh, vừa chạm vào đã thấy mát. Tôi bừng tỉnh khỏi
giấc mộng, bao nhiêu lỗ chân lông trên người đều đầy ứa hơi nóng hừng
hực, trằn trọc qua lại, bộ váy trắng bằng sa xếp nếp đã bị vần vò đến mức
mồ hôi đầm đìa, mấy sợi tóc ướt đẫm, nhơm nhớp dính bết vào thái dương.
Bội Nhi và Phẩm Nhi đứng hai bên quạt mát cho tôi, quạt gió cũng xoay
xành xạch. Nhưng quạt gió lúc xoay lúc dừng, khiến không khí lúc nóng
bức, lúc lại mát mẻ.