Khép hờ mắt, tôi muốn ngủ tiếp thì tiếng ve rền rĩ hết tràng này đến tràng
khác vẳng lại, khiến tôi mơ màng muốn ngủ mà chẳng thể ngủ yên. Bực bội
đánh mạnh xuống chiếu, tôi lơ mơ ra lệnh: “Đi bảo người bắt hết đám ve
sầu đó cho ta. Sang phủ Nội Vụ lấy ít băng mới về đây!”
Cận Tịch vâng dạ rồi lẳng lặng lui xuống.
Quay người vào trong vách, cố ngủ một giấc, hồi lâu sau, tôi thấy bên
ngoài đã yên ắng hơn một chút, gió quạt thổi tới mạnh hơn hẳn, hơi lạnh
quấn quýt quanh người. Tôi mơ hồ ừm một tiếng, ra lệnh: “Mát lắm, quạt
mạnh thêm chút nữa!”
Bên kia bèn nhỏ giọng đáp lại: “Được!”
Tôi nghe ra giọng của Huyền Lăng, giật mình, lập tức xoay người ngồi
dậy.
Giấc ngủ chẳng yên, trằn trọc qua lại, tóc mai có chút rối bời, dây lưng
buông hờ, hoa cài và mấy con chuồn chuồn bằng ngọc lam đính trên đầu
cũng đã rơi lả tả xuống giường. Bộ dạng như thế mà ra mắt thánh giá thì
thật là thất lễ. Huyền Lăng chỉ mỉm cười, khuyên tôi: “Nghe nói hai hôm
nay nàng ngủ không yên, ta cố ý quạt mát cho nàng, giúp nàng dễ ngủ hơn
đôi chút.” Chiều chuộng đến thế này, dẫu My Trang và Hoa Phi có đắc sủng
thật, trong mắt y, tôi cũng là của quý không thể nào mất đi.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi cũng có phần thoải mái hơn.
Vừa định đứng dậy hành lễ, y bèn đưa tay đè tôi ngồi xuống, nói: “Chỉ
có hai người là trẫm và nàng, dùng những lễ nghi sáo rỗng kia làm gì chứ?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh. “Hai đứa Bội Nhi và Phẩm Nhi đâu rồi? Sao lại
để Hoàng thượng ngồi quạt cơ chứ?”