HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 391

Chưa khi nào My Trang thấy Huyền Lăng giận dữ, quát nạt như vậy, sợ

đến toàn thân run lẩy bẩy, không thốt được tiếng nào.

Tôi khẽ nhắm mắt, thầm thở dài. My Trang đã bị người hãm hại rồi.

Nếu là thứ khác thì thôi không nói nhưng rõ ràng tôi đã từng xem qua

phương thuốc đó. Chưa cần nói đến phương thuốc đó dùng để làm trễ
nguyệt tín hay giúp dễ mang thai nhưng nó không cánh mà bay, đủ để tôi
biết rõ My Trang vô tội. Thêm vào đó, đúng lúc này lại không thấy Lưu
Bản đâu. Từng manh mối đều thể hiện rõ My Trang là người có tội.

Ngoài tỷ ấy, tôi là người duy nhất từng nhìn thấy phương thuốc đó.

Tôi hơi khuỵu gối, định quỳ xuống biện hộ cho My Trang, giờ chỉ có

mình tôi từng nhìn thấy phương thuốc đó, mới có thể chứng minh My Trang
bị người khác hãm hại, tỷ ấy thực sự vô tội.

Tôi sóng vai quỳ xuống bên cạnh My Trang, cất tiếng gọi: “Hoàng

thượng…”

Huyền Lăng nhìn tôi chằm chằm, giọng lạnh lùng, vô cảm như băng

tuyết: “Ai dám cầu xin cho Thẩm thị thì coi như đồng tội.”

Lúc trước, My Trang đắc sủng đã khiến mọi người ngứa mắt, giờ thấy tỷ

tỷ ấy xảy ra truyện, bọn họ mừng còn không kịp, giờ Huyền Lăng nói như
vậy, càng chẳng ai chịu mở miệng cầu xin. Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của
tỷ, không thể nhẫn nhịn được hơn nữa, vừa định mở miệng nói tiếp thì bàn
tay đã bị vạt váy dài rộng của My Trang che khuất, bàn tay ẩm ướt, lạnh giá
của tỷ siết chặt tay tôi ngăn cản. Tôi biết tỷ không muốn tôi mở miệng cầu
xin. Tiếp tục cầu xin thì chỉ liên lụy đến bản thân tôi, đến cơ hội cứu tỷ
ngày sau cũng không còn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.