HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 40

Trước khi rời đi, hắn chăm chăm nhìn tôi, thành khẩn van vỉ: "Thực Sơ

không dám bảo đảm điều gì nhưng dư sức cam đoan suốt đời suốt kiếp sẽ
đối xử với Hoàn muội thật tốt, mong muội suy nghĩ kĩ, nếu đồng ý thì cứ
nhờ Hành huynh chuyển lời, ta lập tức sẽ tới cầu hôn."

Tôi quay đi, chăm chăm nhìn vào tấm bình phong bằng gỗ mun chạm,

lặng yên không đáp.

Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện này, cũng không kể gì với cha mẹ và

đại ca.

Ôn Thực Sơ quả thực không phải là mẫu người mà lòng tôi hướng tới.

Tôi không thể chỉ vì không muốn tham gia tuyển tú mà tùy tiện thành thân
với người khác. Nếu cuộc đời chỉ có hai lựa chọn: hoặc là vào cung hoặc là
thành thân với Ôn Thực Sơ thì tôi tình nguyện vào cung. Ít nhất không phải
suốt ngày đối mặt với người đàn ông như Ôn Thực Sơ, tuy quen biết từ nhỏ
nhưng chẳng có chút tình cảm nam nữ nào, rồi phải ở chung với hắn đến lúc
đầu bạc răng long, trở thành cặp vợ chồng không yêu thương cũng không
ghét bỏ nhau, sống cuộc sống tầm thường, chán nản. Dù thế nào đi nữa, tôi
không thể sống một cuộc đời giản đơn, dễ đoán như thế được, ít ra khi vào
cung sẽ được thấy một phương trời khác.

Lòng tôi rối tựa tơ vò, không đi ngủ theo lời khuyên của Hoán Bích mà

khoác tấm áo choàng tơ tằm, một mình thong thả đi dạo ngoài hành lang.

Ở cuối hành lang quanh co là Xuân Cập hiên, nơi Lăng Dung ở tạm, tôi

nghĩ ngày mai vào cung rồi, chắc hẳn nàng ta rất muốn tâm sự riêng với dì
Tiêu, bèn không đi sang chỗ nàng ta nữa mà xoay người đi ra vườn. Đột
nhiên tôi cảm thấy vô cùng lưu luyến Chân phủ, nơi mình từng sống suốt
mười lăm năm ròng, từng nhành cây, ngọn cỏ đều gợi lại những kỷ niệm
xưa, khiến tôi không khỏi tức cảnh sinh tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.