HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 400

Tôi tủm tỉm cười, khen: “Ngươi làm vậy đúng lắm. Chỉ có điều, nói vậy

thôi chứ chưa chắc nàng ta chịu đến lấy, ngươi phải để ý thêm một chút.”

Cận Tịch vâng dạ tuân theo rồi khẽ thưa: “Hoàng thượng đến giờ này

vẫn còn chưa đến, chỉ e không đến nữa đâu, hay tiểu chủ nghỉ sớm đi vậy!”

Ánh nến hơi ảm đạm, tôi rút cây trâm bạc trên tóc xuống khêu lại tim rồi

đậy chụp lại như cũ, chậm rãi đáp: “Không cần!”

Lúc Huyền Lăng đến chỗ tôi thì đã là nửa đêm. Mặt y lộ vẻ mệt mỏi, vẫy

vẫy tay với tôi: “Hoàn Hoàn, trẫm mệt quá!”

Tôi đích thân bưng một chén canh anh đào mật ong cho y, lại đi đến gốc

ngọc lan bên ngoài điện, hái hai đóa hoa vừa nở, đính trên móc màn, mùi
hương thoang thoảng vấn vít quanh người. Tôi tủm tỉm cười, thưa: “Canh
này đã được ngâm sẵn trong băng rồi, không quá lạnh đâu. Đêm khuya
uống đồ quá lạnh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lại cho thêm một ít mật ong,
tứ lang uống vào bảo đảm sẽ bớt mệt, ngủ ngon.”

Nói xong, tôi lệnh cho người hầu giúp Huyền Lăng đi tắm rửa, thay quần

áo.

Xong việc, mọi người đều im lặng lui ra ngoài.

Như thường lệ, tôi nhàn nhã ngồi trước bàn trang điểm, xõa tóc, gỡ trâm.

Huyền Lăng ngồi dựa trên giường ngắm tôi, hồi lâu sau mới hỏi: “Nàng

không có gì để nói với trẫm sao?”

Tôi “vâng” một tiếng rồi chỉ vào đóa hoa giữa trán, quay đầu hỏi y:

“Hiện giờ khi trời mỗi lúc một nóng nực, hoa bằng vàng bạc quá chói lọi,
hoa cả mắt, lại tục khí nữa, nếu đính hoa bằng xương cá thì màu sắc giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.