HÃY CỨU EM - Trang 115

Gần như vô thức, Sam nhận lấy cốc cà phê từ bàn tay đầy thương cảm

và ma lực ấy. Thức uống khiến anh thấy dễ chịu, làm dịu cơn ho và mang
lại chút hơi ấm cho anh.

Nhưng, trong khi người phụ nữ cúi về phía anh, vạt áo khoác của cô hơi

hé ra và Sam thoáng trông thấy cái bao súng mắc ngang vai cô.

Cảnh sát!

Phải, bản năng luôn giúp anh nhận ra họ, gần như tự nhiên. Người ta

không thể sống dễ chịu với cả một tuổi thơ lang thang hè phố. Trong khu
phố của anh, nếu chỉ nói mọi người không thích cảnh sát là vẫn còn quá
nhẹ. Sự xuất hiện của cảnh sát, thường vào những thời điểm không thích
hợp, luôn kết thúc bằng những trận ẩu đả hỗn loạn hơn là bằng sự bình yên.
Khi thay đổi môi trường xã hội, Sam vẫn giữ lại thái độ cảnh giác ấy và anh
luôn tự hứa với mình rằng một ngày nào đó nếu gặp vấn đề quan trọng,
cảnh sát sẽ là những người cuối cùng anh cầu cứu.

-Tôi có thể ngồi được không? - cô hỏi.

-Xin mời, - anh nói bằng giọng đề phòng.

Cô nhận thấy thái độ e ngại của anh và hiểu ra anh hẳn đã nhìn thấy cái

bao súng lục, cô đành phải tự giới thiệu cho dù hơi sớm so với dự định ban
đầu của cô:

-Tôi tên là Grace Costello. Tôi là cảnh sát điều tra thuộc quận 36, - cô

vừa nói vừa cho anh xem phù hiệu bằng kim loại và bốn chữ cái NYPD
hiện lên lấp loáng.

-Cô đang đi tuần quanh khu vực này? - anh hỏi, vẻ hững hờ giả tạo.

-Nói đúng hơn, tôi đang chờ một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.