HÃY CỨU EM - Trang 12

Juliette vẫn luôn từ chối thực hiện một vài "chỉnh sửa" trên cơ thể mình:

đắp cho mình một nụ cười bằng colagen, tẩy bớt các nếp nhăn trên trán
bằng độc tố khuẩn dồi, nâng cao gò má, tạo một lúm đồng tiền hay trả giá
cho một bộ ngực mới... Kệ thôi nếu cô bị coi là ngây thơ, nhưng cô vẫn
muốn tự khẳng định bằng chính bản chất thật của mình: tự nhiên, nhạy cảm
và mơ mộng.

Vấn đề là cô đã đánh mất tất cả niềm tin vào bản thân. Dần dần, cô phải

từ bỏ mọi hy vọng: trờ thành nghệ sĩ kịch, có một tình yêu đích thực. Ba
năm trước, cô có cảm giác như mọi thứ vẫn còn có thể. Cô có thể là một
Julia Roberts hay Juliette Binoche. Rồi từng chút một, cuộc sống hàng ngày
đã bào mòn cô. Toàn bộ tiền bạc của cô bị đổ vào tiền thuê nhà. Bao lâu
nay cô chẳng hề mua cho mình một chiếc váy nào và cô buộc phải ăn toàn
bộ đồ hộp cùng mì luộc.

Cô chẳng trờ thành Julia Roberts hay Juliette Binoche. Cô phục vụ

cappuccino trong một quán cà phê để lấy năm đô la mỗi giờ song vì như thế
cũng chẳng đủ để trả tiền nhà nên cô buộc phải nhận thêm một công việc
thứ hai vào cuối tuần.

Trong tâm trí cô vẫn tự chất vấn mình trước gương:

Mình còn khả năng hấp dẫn không? Còn khả năng khiêu gợi ham muốn

không?

Chắc là vẫn còn, cô nghĩ, song liệu còn được bao lâu nữa?

Nhìn thẳng vào mắt mình, cô nói một mạch như tự cảnh báo:

- Rồi một ngày, không lâu nữa đâu, sẽ chẳng còn một người đàn ông

nào buồn quay lại nhìn khi mày đi qua...

Trong lúc chờ đợi, nên thay quần áo cho nhanh nếu không muốn đến

muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.