HÃY CỨU EM - Trang 232

- Có lâu không?

- Nửa tiếng.

- Tôi sẽ ở lại, - cô quyết định.

Tốt nhất là nên làm một thể cho xong chuyện này. Người ta đề nghị cô

ngồi chờ trong phòng đợi đã tiệt trùng. Cô lấy một cốc cà phê từ máy bán
hàng tự động và ngồi hồi lâu bên cửa kính để sẽ những tia sáng phản chiếu
từ những tòa nhà chọc trời dọc hai bên Đại lộ Công viên. Như trong trò
chơi lăng kính, mỗi ô cửa đều in hình bầu trời và những tòa nhà xung
qunah. Juliette thấy cảnh đó thật tuyệt và cũng thật kinh khủng, có lẽ là cô
thấy mình nhỏ xíu, mỏng manh, dễ chết.

Cốc cà phê khiến cô buồn nôn. Cô bóp nát chiếc cốc giấy giữa hai bàn

tay. Tại sao đột nhiên cô lại có linh cảm kỳ cục như thế về sức khỏe của cô
nhỉ?

Thật nực cười. Cô rất khỏe mạnh. Nếu được yêu cầu, cô sẵn sàng chạy

marathon quanh New York hoặc leo một mạch lên tháp chuông bảy ngàn
bậc ở Empire State Building. Cô xua đi những lo sợ của mình bằng cách
nghĩ tới những điều tích cực. Chắc chắn anh sẽ nghỉ trưa và họ có thể cùng
nhau thư giãn tại Công viên Bryant.

Cửa phòng bật mở và một cô y tá xuất hiện.

- Cô Beaumont, bác sĩ Goldwyn đã có kết quả của cô. Mời cô theo tôi.

o O o Jodie áp sát trán vào cửa kính tàu suốt quãng đường. Khung cảnh

lòng đất trong đường tàu lướt qua trước mắt nó với tốc độ chóng mặt. Giữa
cảm giác sợ hãi và bàng hoàng, nó chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Đúng rồi,
nó đang phát điên. Làm sao giải thích khác đi được chuyện nó tưởng mình
vừa nhìn thấy mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.