HÃY CỨU EM - Trang 233

Ôi! Nó chẳng huyễn hoặc mình làm gì. Nó biết chắc là mẹ đã chết và

được chôn cất từ mười năm nay. Tất cả chỉ là do tác dụng phụ của cái thứ
ma túy chết tiệt ấy thôi. Một kiểu ảo tưởng khiến đầu óc nó rối tung lên.

Thế nhưng mọi thứ lại có vẻ vô cùng thực. Mẹ nó trông giống hệt như

trong trí nhớ của nó: vẫn ở tuổi ấy, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn giọng nói đầy che
chở và đáng tin cậy ấy. Trong đầu nó, những hình ảnh của cuộc gặp gỡ kỳ
lạ đó đang diễn ra như trong thước phim quay chậm còn đầu óc nó thì càng
lúc càng ong ong. Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại. Làm thế nào mà người phụ
nữ ấy biết được tên nó và vì sao cô ta lại bảo vệ nó khỏi cảnh sát? Jodie
tuyệt đối không nghĩ ra và suy cho cùng nó cũng chẳng dám chắc về điều
nó thấy, bởi lẽ từ khi ma túy xuất hiện trong cuộc đời nó, chẳng còn gì là
chắc chắn với nó nữa cả.

Con bé xuống ga Quảng trường Thống nhất và lên tàu đi về phía Bắc.

Trong toa tàu đưa nó quay lại khu Bronx, có ai đó đưa mắt nhìn đôi còng
còn lủng lẳng trên cổ tay nó. Jodie liền nhét sâu tay vào túi để che đi.

Những giọt nước mắt chảy dài trên mặt nó và nó chẳng thể làm gì để

ngăn chúng lại. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và cô độc như lúc
này.

o O o Juliette đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ Goldwyn.

- Mời cô ngồi, cô Beaumont.

Cô ngồi xuống đối diện với ông. Ông ta có vẻ cao ngạo của một bác sĩ

biết được điều gì đó về cô mà cô không biết và ông ta coi đó như một thứ
quyền lực.

- Thế nào? - Juliette hỏi để chấm dứt màn kịch ấy.

Bác sĩ đưa cô cô gái một tờ giấy rất bình thường: kết quả xét nghiệm

máu. Juliette cúi đầu xem nhưng chỉ thấy một chuỗi các chữ số đang nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.