Thế là anh đưa hai mươi đôla tiền boa cho cậu trông xe rồi lượn một
đường liều lĩnh để xe chạy đúng chiều. Anh lái hơi ngoằn ngoèo một chút
cuối cùng cũng đuổi kịp Juliette. Anh hạ kính xe và nói:
- Hãy nghe tôi, sự thật duy nhất trên trái đất này là chẳng bao giờ cso
thể biết được ngày mai sẽ ra sao...
Cô làm như không nghe thấy nhưng anh vẫn cứ tiếp tục:
- Chỉ có hiện tại là đáng giá. Tại đây và lúc này.
Những lời nói của anh bị gió và tuyết cuốn đi.
Cô bước chậm lại và nhìn anh bằng vẻ tò mò pha lẫn giận dữ.
- Anh có gì để đề nghị tôi, tại đây và lúc này?
- Chỉ một ngày và một đêm thôi. Và tuân theo hai điều kiện: không gắn
bó và không một câu hỏi nào về vợ tôi. Cuối tuần này cô ấy không ở
Manhattan.
-Anh xéo đi.
Bị những lời nói này làm tổn thương, anh không năn nỉ nữa và buồn bã
bỏ đi trong bóng tối.
Cô nhìn anh đi xa dần và đột nhiên nhớ ra cô thậm chí còn chưa biết anh
sống ở đâu.
o O o Sam đã làm hỏng tất cả và anh cảm thấy mình thật tội nghiệp. Dù
tuyết vẫn tiếp tục rơi, anh cứ để cửa sổ mở, hy vọng không mấy tin tưởng
rằng gió quất vào mặt sẽ khiến anh quên được Juliette.
Suốt chặng đưởng về nhà, anh chẳng nghĩ tới điều gì khác ngoài việc lái
xe thận trọng đúng như cô đã khuyên anh...