HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 231

Thật không ngờ một người thâm trầm như Giang Nhan cũng biết nói

đùa.

Vân Vy im lặng ngắm nhìn những kiến trúc đang lùi lại đằng sau xe,

nhớ lại buổi thuyết giảng ngày hôm nay. Ở đó cô đã nhìn thấy một cậu bé
ngồi trên xe lăn, cậu bé ấy cũng mắc bệnh tim bẩm sinh, thân hình gầy gò,
nước da xanh lét, những ngón tay buông thõng, ngồi lặng yên trên xe lăn
lắng tai nghe, đôi môi mím chặt, vẻ mặt hết sức kiên cường.Mẹ đứa bé ấy
nói: -Nó không muốn nhắc đến bệnh tình của mình trước mặt người
khác!Vân Vy nghĩ rằng chắc chắn Giang Nhan cũng vậy, vì thế cô chỉ nói
một nửa mà không nói tiếp. Cô nghĩ Giang Nhan đã sớm đoán ra được
trong lòng cô đang nghĩ cái gì, cho dù cô có nói hay không đều chỉ có một
kết quả mà thôi.

-Vài hôm nữa anh sẽ dẫn em đi thăm bố anh!

-Hả?- mặc dù trước đây đã từng gặp nhưng đến tận giờ cô vẫn cảm

thấy căng thẳng.

-Em nên mua cái gì nhỉ?

Giang Nhan mỉm cười: -Có lòng là được rồi!

Khang Di trở về nhà, mệt mỏi thả mình xuống ghế sô pha, với điều

khiển bật ti vi lên, gần như đã chuyển hết đủ các kênh. Ông trời quả là
không công bằng, cô đã bỏ công sức ra như vậy mà cuối cùng vẫn thảm
bại. Trên bàn vẫn còn cuốn tạp chí áo cưới mà cô mới đặt về, cô rất thích
chiếc áo cưới có cái đuôi váy rất dài. Cô cảm thấy mình mặc chiếc váy kiểu
mới này đứng bên cạnh Giang Nhan chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lúc từ nhà Giang Nhan đi ra, mẹ Giang Nhan áy náy nói: -Cái thằng

này chẳng giống Giang Nhan chút nào, ai nói gì cũng không chịu nghe, bác
biết làm thế nào đây? Uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ với nó à? Thực ra bác
cũng cảm thấy áy náy với nó. Năm đó sau khi Giang Nhan qua đời, bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.