HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 220

- Phải, cả ban đêm nữa. Khi trăng mọc trên vịnh, cảnh vật rất mĩ lệ. -

Entơni nhìn Xtivơ trầm ngâm. - Còn về phần em? Em đã yêu ai chưa?

- Tôi vẫn còn trẻ, anh biết đấy. - Xtivơ cười ngượng nghịu.

- Đó không phải là câu trả lời. Nào, kể đi, cứ nói đi!

- Được, tôi có một cô bạn gái. Cô ấy kém tôi sáu tháng. Đó là một giáo

viên đang thực tập.

- Kể cho anh nghe về cô ấy đi, - Entơni nói, rồi không kiềm chế được, hỏi

thêm. - Cô ấy là một thiếu nữ da màu chứ, Xtivơ? - Nói xong, Entơni ngạc
nhiên sao mình lại đưa ra một câu hỏi thẳng thắn đến thế.

- Tất nhiên rồi! Anh cho rằng tôi liều lĩnh dính líu đến một cô gái Âu ư?

Hơn nữa, anh cũng biết tôi nhận thức vấn đề đó như thế nào rồi, anh Entơni.
Cho dù có thể làm được, tôi sẽ chẳng bao giờ mạo nhận là một cái gì khác
ngoài một người da màu. Đừng nghĩ tôi trách móc anh…

- Anh tự hỏi không hiểu em có thể nào không oán giận anh được không,

em Xtivơ?

Lần đầu tiên, Entơni cảm thấy họ đang nói chuyện thoải mái và thẳng

thắn, anh cảm thấy sung sướng hơn.

- Không, tôi không nghĩ anh đáng trách. Đó là do cách chúng ta được nuôi

dạy. Tôi không phê phán bố mẹ chúng ta, nhất là mẹ. Suốt đời, mẹ đã trốn
tránh thực tế, đã chia rẽ anh và tôi, đã đặt tất cả hi vọng vào tương lai anh là
một người da trắng. Tôi là một điều ô nhục cần phải giấu giếm trong gia
đình. Và mẹ đã làm cho tôi cảm thấy như thế. Còn người bố đáng thương
của chúng ta, bố rất thiếu trách nhiệm. Tôi cũng trách bố nữa, vì đã cố đẩy
chúng ta vào một tầng lớp mà trong đó chúng ta không bao giờ có thể cảm
thấy sống thoải mái.

- Tất nhiên bố bao giờ cũng cố làm vui lòng mẹ mà.

- Tôi biết, anh Entơni ạ. Có lẽ bố mẹ chúng ta không có ai là thực sự đáng

trách cả. Thực ra, từ lâu tôi đã biết là nuôi dưỡng những mối bất bình, oán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.