HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 23

Sáng nay bố để quên ở nhà. Con hãy đi thẳng tới đó, Entơni ạ, và phải cẩn
thận nhé. Tuần tới con sẽ lên năm rồi đấy, và năm tới, chỉ vài tháng nữa
thôi, con sẽ đi học.

- Thưa mẹ, vâng ạ.

Meri nhìn con chạy tới chia tay với mấy đứa bạn. Rồi trong lòng hớn hở,

chị trở lại công việc nội trợ của mình.

Tới khách sạn, Entơni thấy bố đang nói chuyện với ông Hunđơ trong văn

phòng, nó đưa cái gói cho bố. Khi nghe tiếng gõ xuống quầy hàng, Giogiơ
biến mất vào trong quầy bán rượu.

Hunđơ nâng Entơni đặt lên đầu gối và tung nó bật lên, rơi mạnh xuống.

Rồi y đứng lên, lấy ở túi ra một penny và dịu dàng nói.

- Đây là quà cho cháu, cháu bé của bác. Bây giờ cháu về nhà đi.

Entơni chạy ra về, còn Hunđơ đứng ở cửa nhìn theo. Những nét nặng nề

trên mặt y đượm một vẻ trầm ngâm tư lự.

Lúc đó, vợ Hunđơ từ vườn rau đi vào mang theo một rổ đậu. Chị ta theo

dõi hướng nhìn đăm đăm của chồng, và nheo mắt lại.

- Một chú bé kháu khỉnh, - Hunđơ lên tiếng, - niềm vui thú cho cha mẹ nó.

Meri biết cách nuôi dạy con. Nó hệt như một người Âu. Tôi cứ tưởng lớn
lên nó sẽ đen hơn nhưng mà nein

[11]

. Thậm chí có thể xem nó như một chú

bé Đức.

- Một chuyện hú họa thôi. - Vợ Hunđơ mặt sưng mày sỉa. - Lẽ ra nó cũng

rất dễ thành một con vật nhỏ bé đen nhẻm lắm chứ!

Hunđơ nhìn vợ, nhăn mặt nhe cả răng ra:

- Như thế thì cô thích lắm, ja?

- Tôi quan tâm gì đến nước da nó. Nó có xanh, đỏ, tím, vàng, tôi cũng mặc

xác. Việc gì phải chú ý tới nước da của mỗi thằng nhãi nhếch nhác, nhà quê
ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.