HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 240

Entơni nắm hai tay Ren chặt hơn. Giá mà nàng nhìn anh với đôi mắt cảm

thông.

- Có hiểu không em? - Entơni hỏi vẻ thiết tha, cầu khẩn.

- Nhưng bóng đen ấy? Anh có định kể cho em nghe không?

Cho đến khi Entơni thấy mình đang giật giật cái dây buộc rèm cửa đung

đưa sát vào khung cửa, anh mới biết mình đã đi ngang qua căn phòng.

Anh nhìn Ren, lắc đầu.

- Ngay từ dạo chúng ta sống bên nhau ở trang trại, anh muốn kể hết với

em, nhưng không thể được. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ biết. Nhưng bây giờ
thì chưa được, chưa được. - Anh đưa mắt nhìn xuống sàn nhà. - Em có
phiền lòng không?

- Nhưng nếu bây giờ anh kể hết cho em nghe, em có thể giúp anh được

chăng?

- Không, em không thể giúp anhd được. Nếu em biết chuyện, anh cho rằng

sẽ chỉ làm cho công việc của anh trong mấy tháng tới khó khăn thêm.
Những nỗi khó khăn của anh cũng đủ lắm rồi. Nếu em ở bên anh, thì đó là
sự giúp đỡ lớn lao nhất, Ren ạ. Nếu em tin ở anh, em sẽ hiểu.

Tuy câu trả lời của Entơni không làm Ren hoàn toàn hài lòng, nhưng cái

gì đó trong giọng nói, trong cách nói và trong ánh mắt khẩn nài của anh đã
khiến Ren thôi không hỏi nữa. Nàng lo lắng khổ sở vì Entơni đã giấu giếm,
nhưng nàng cảm thấy rằng trong hoàn cảnh như thế, thì không nài nỉ thúc
bách Entơni quá nhiều mới là khôn ngoan.

Nàng đứng dậy, bước tới gần Entơni, và nói:

- Em sẽ không quấy rầy anh, đòi anh phải giải thích thêm nữa.

Entơni rưng rưng nước mắt. Anh yêu nàng, bởi nàng là hình ảnh của tất cả

những gì tốt đẹp và hiểu biết, tất cả những gì duyên dáng và dịu hiền mà
suốt đời anh hằng khao khát. Họ ngồi xuống giường, bên cạnh nhau. Entơni
hôn nàng âu yếm… trong mấy phút, chẳng ai nói gì. Rồi nàng lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.