HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 246

những tiếng tách tách, nhưng vô hiệu.

Ông Hatli vào trong nhà nửa giờ. Khi trở ra, ông bối rối, bộ mặt vốn hồng

hào của ông đỏ như gấc. Ông nói giọng khò khè:

- Tội nghiệp con bé, nó ngất đi, nhưng giờ thì ổn rồi, lạy Chúa! Chúng tôi

đã làm nó tỉnh lại. Nó đang khóc lóc một mình trong phòng khách. Trời ơi,
một chuyện ghê gớm xảy ra! Tôi cho rằng được gặp anh, nó sẽ vui mừng, sẽ
được an ủi. Vào trong ấy nhé.

Ông ta lau mồ hôi đang đọng trên mặt.

Không nói một lời, Entơni rời ông Hatli. Anh thấy Gin ngồi trên ghế dài,

mặc quần áo ngủ, đi dép lê. Cô ta đang áp chiếc mùi soa nhỏ xíu vào mắt.
Cô ta nom tái mét, như vừa bị đánh đập tơi bời. Trong khoảnh khắc đó, anh
thực sự thương nàng. Anh nhìn vào mặt Gin, cố mỉm cười:

- Đêm qua em nói rất đúng, khi bảo rằng Henri có ý nghĩ kì cục về việc

em đến phòng anh. Anh thành thực không biết điều gì ám ảnh anh ta. Anh
ta say rượu… anh phải nói với em điều đó, anh ta cứ tưởng em ở đấy.

- Điều gì khiến anh ấy nghĩ như vậy?

- Anh không biết.

- Tại sao anh ấy lại tấn công anh? Anh không làm chuyện gì đối với anh

ấy chứ? Thành thật chứ, Tôni thân mến?

- Phải.

- Nhưng ba em nói trước khi chết anh ấy đã có lời khai. - Người Gin run

lên. - Anh ấy bảo rằng anh dùng một chiếc ghế đập trúng anh ấy, vì anh
không muốn để anh ấy đi qua những bức màn che. Anh sợ cái gì? Em
không có ở đấy cơ mà? Anh có thể chiều anh ấy cơ mà. Tội nghiệp Henri
quá! Tại sao anh lại ngăn anh ấy?

- Nhưng anh đã không làm một chuyện như vậy. Vậy em tin những điều

anh ta nói. Anh ta say rượu. Anh phải nói với em như vậy. Em có thể thấy
điều đó, vì anh ta lại còn nói là đã nghe em kêu lên khi nhận ra tiếng anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.