HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 316

- Anh Entơni ơi, có thể có một điều luật nào, một điều luật trái với tự

nhiên như thế, thực sự ngăn cách chúng ta không? - Nàng hạ giọng xuống. -
Còn nếu chúng ta không thể kết hôn chính thức, điều đó có gì quan trọng
đâu.

- Không Ren ạ, chuyện đó sẽ không giúp được gì. Người ta đưa ra một

điều luật khác qui định một người Âu và một người da màu sống chung với
nhau là phạm pháp.

- Đất nước này đang phát rồ lên mât rồi!

Entơni nhún vai.

- Chẳng bao lâu nữa, theo cái mưu đồ mới này, tất cả chúng ta sẽ phải

mang căn cước. Thẻ căn cước của em ghi rõ em là người Âu, thẻ căn cước
của anh ghi rõ anh là người da màu.

- Khi chuyện ly hôn của em xong xuôi, chúng ta có thể đi xa mãi mãi, anh

Entơni ạ, tới Anh, tới Rôdêdia, tới Úc, tới bất cứ nơi nào… miễn là chúng
ta sống bên nhau.

- Như thế chẳng dễ dàng đâu. Nó có nghĩa là bắt đầu một cuộc đời mới ở

một đất nước mới.

- Chứ sao? Những người khác cũng đã làm như vậy, những người tị nạn

khủng bố ấy mà. Giống như nhiều người khác đã rời khỏi Nam Phi, chúng
ta sẽ là những người tị nạn… tị nạn thiên kiến màu da. Miễn là em và anh
sống bên nhau…

- Anh có rất ít tiền tiết kiệm

- Cái đó không quan trọng, miễn là có quyết tâm chiến thắng khó khăn.

Anh âu yếm ôm đầu nàng trong hai bàn tay mình dịu dàng hôn vào trán

nàng.

- Ren ơi, em nói đúng đấy. Chúng ta phải cùng nhau đi xa.

Mặt anh ngoi lên một niềm hy vọng mới. Nàng nhận thấy điều đó và lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.