HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 70

Meri hất đầu về phía cửa buồng của hai đứa con. Ở hiên rất yên tĩnh.

Tiếng động duy nhất là tiếng khụt khịt của con Rôvơ sục tìm bọ chét.
Giogiơ vỗ vỗ vào con chó, rồi lại quay về phía Meri.

- Em thấy đấy, Meri ạ, ở trường học mọi người thích Entơni và việc đó có

thể làm cái cảm giác kia mất tác dụng. Đối với Xtivơ, cũng có thể như vậy.

Meri lắc đầu:

- Không, hoàn toàn khác hẳn. Nó không có cái tính hay vui đùa như

Entơni. Em cho là nó thông minh đấy, nhưng nó sẽ không được nhiều người
yêu thích. Nước da nó lại quá đen.

- Ồ, thế đấy, anh cho rằng trong những ngày tới đây thế nào chúng ta cũng

tìm được một cách giải quyết nào đó.

- Anh thì lúc nào cũng nói như thế, anh Giogiơ ạ. Cứ để cho nước chảy

bèo trôi liệu có ích gì?

Meri vào trong nhà pha trà.

Giogiơ vẫn ngồi lại ở hiên, hút tẩu thuốc.

Con Rôvơ nhảy cẫng lên, cào cào vào Giogiơ; mũi nó sục tìm hai bàn tay

Giogiơ. Anh nóng nảy đẩy con chó sang một bên.

Anh phải làm gì đây? Không được để cho con đường tiến lên của Entơni

bị sụp đổ hệt như người ta đá vào ngôi nhà xếp bằng các khối gỗ của trẻ
con. Nhưng Xtivơ, thằng bé bé bỏng đáng thương, nó cũng là con anh. Tại
sao các lí lẽ bao giờ cũng xoay quanh Entơni và hạnh phúc của nó? Bản
thân anh, chính Giogiơ Grêơm này, cũng không từng là con út trong nhà
hay sao? Không!Con cái phải được đối xử công bằng.

Nhưng không phải chỉ riêng mình Giogiơ bị hành hạ, giày vò về tương lai.

Bởi vì, mệt lử do chơi đùa quá sức suốt buổi chiều và nằm thao thức trên
giường, Entơni đã nghe hết mọi lời bàn bạc của bố mẹ.

Mắt mở to, nó day dứt đau khổ trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.