HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 14

Người thanh niên vừa mở cửa vừa nói. Anh ta đẩy con chó lùi ra xa.
- Luật sư Tự Thanh đang chờ cô bên trong.
Anh ta nói và nhìn Cầm. Thái độ rất lễ phép. Nhìn dáng dấp và cách cư xử
của anh ta. Cầm nghĩ đây không hẳn là người bình thường. Nhưng cũng
không hẳn là chủ. Cầm thắc mắc tự hỏi không biết vai vế của anh ta trong
gia đình này thế nào.
- Xin hỏi ông là...
- Tôi là Tô Mộ Nam, thư ký riêng của ông luật sư Thanh.
Nam vừa nói vừa cười. Nụ cười thật lôi cuốn, ánh mắt như nhìn thấy thấu
cả sự thắc mắc nơi xuất hiện trong đầu Cầm.
- Tôi ở luôn tại đây - Nam nói - Nào, bây giờ mời cô vào tôi xin được dẫn
đường.
Và Nam vỗ vỗ đầu con Mực. Nào vào đi! Chàng buông tay và chú chó Mực
ngoan ngoan chạy ngay vào trong nhà.
Nam nói:
- Đừng sợ nó. Bao giờ quen, cô sẽ thấy là nó dễ thương vô cùng.
Bội Cầm liếc nhanh về phía Nam.
Đây là thư ký riêng của luật sư Thanh? Đúng là một chuyện lạ. Từ lâu Cầm
cứ nghĩ là những người có sự nghiệp lớn thường mướn nữ thư ký thôi. Và
thường không những giỏi mà còn phải đẹp nữa.
Theo chân Nam vào trong, Cầm đi qua một vườn hoa rộng. Con đường trải
sỏi đủ xe hơi ra vào. Hai bên đường được trồng rất nhiều loại hoa. Vườn
hoa đẹp với những hàng cây tùng, cây bá được cắt xén khéo. Ngoài ra, còn
những bụi trúc...hoa hồng và các loại hoa khác mà Cầm không nhìn rõ.
Bóng tối với ánh sáng lờ mờ khiến Cầm không thấy hết. Bất giác nàng liên
tưởng đến chiếc sân nhỏ nhắn chật hẹp ở nhà mình, có một khoảng cách
thật xa.
Nhà của Cầm thuộc diện nhà công. Cha là công chức nên được Nhà nước
cấp nhà cho ở. Một ngôi nhà trệt chật hẹp cất bằng vật liệu nhẹ, có sân nhỏ.
Nhưng biết làm sao? Cả một đời công chức nhỏ như cha thì làm gì có được
nhà cao cửa rộng? So với rất nhiều người khác, được như vậy là may mắn
lắm rồi. Cầm cứ thế suy nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.