HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 17

người cao ngạo, nàng thầm nghĩ.
Cầm ngồi thẳng lưng lại. Nghèo đói, cô đơn không hẳn là cái xấu. Cầm
nhìn thằng vào mặt luật sư Thanh:
- Ông đã lầm rồi, luật sư ạ - Cầm nghiêm nghị nói - Tôi không ngờ ông lại
nhạy cảm và suy diễn hơi xa với cái tiếng "quá trẻ" đó. Vậy ông chỉ là một
con người bình thường, quá bình thường. Thú thật lúc đầu tôi rất bất ngờ
trước cái bề ngoài trẻ trung của ông, nhưng ông chỉ được có cái bề ngoài trẻ
tuổi, đẹp trai đó. Còn bên trong, con người ông thì già nua, cố chấp, cao
ngạo...lại tàn nhẫn... Ông cứ tưởng....
Cầm đứng dậy nhìn thẳng Tự Thanh:
- Xin lỗi, tôi đã làm mất thì giờ của ông, bây giờ xin kiếu ông, nhờ ông tìm
người khác cho.
Cầm quay lưng định đi về phía cửa.
- Cô Bội Cầm!
Tự Thanh gọi giật lại, Cầm quay sang.
- Cô quay lại đi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.
Cầm không muốn ở lại, nhưng không hiểu sao, lúc nàu cô vẫn không bỏ đi
được.
- Nếu tôi vô tình làm cô tự ái thì cho tôi xin lỗi. Những lời ban nãy của cô
dành cho tôi cũng khá nặng nề. Tôi mong là chúng ta huề nhé?
Cầm chợt thấy bối rối... Đôi má ửng đỏ. Thật vậy, không hiểu sao hai năm
nay, Cầm thấy mình thay đổi khá nhiều. Dễ giận, dễ xúc động, vui cũng rất
bất chợt, mà buồn cũng đôi lúc hết sức vô cơ. Có lẽ nhiều thứ dồn nén
trong lòng làm cho Cầm thay đổi như thế.
Cầm cúi nhìn xuống, giọng hơi thấp, nói:
- Xin lỗi. Thật ra thì tôi cũng không cố tình muốn nói với ông như vậy. Có
điều... Tôi không chịu nổi chuyện người khác nghĩ sai về mình.
Luật sư Thanh bước tới đứng trước mặt Cầm:
- Bây giờ coi như thủ hòa được chứ? - Ông hỏi, giọng rất điềm đạm - Có
thật tôi trẻ hơn số tuổi tôi có không?
- Thật.
- Vậy cảm ơn cô. - Ông ta cười nói - Tôi cũng cho cô biết tôi chỉ là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.