HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 80

Chúc Vy cúi đầu, cắn nhẹ môi, lầm lũi bước vào cửa như một kẻ phạm tội,
chuẩn bị ra đứng trước vành móng ngựa. Mùi thuốc lá còn lẩn khuất trong
phòng xông lên mũi nồng nặc khiến Vy ho sặc sụa, Vy nhìn lên bàn, chiếc
gạt tàn đầy ắp tàn thuốc. Trên bàn còn hai chậu hoa: Kim trản hoa và nhạn
lai hồng. Chúng đều có vẻ kém tươi
Vy giật mình hỏi:
- Ồ cha, cha mang chúng vào đây làm gì? Hoa có cần sương, cần nắng mới
tươi, chứ cha ủ bằng thuốc lá thế này nó héo cả, không khéo nay mai nó
chết mất.
Ông Tự Thanh khép cửa, rồi bước tới ghế ngồi xuống, nhìn Chúc Vy với
hai chậu hoa.
- Cái này là do cô giáo của con mang vào đây.
- Vậy ư?
Chúc Vy mở to mắt nhìn cha, ông Tự Thanh đánh tiếng thăm dò:
- Không phải tối qua con đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thấy cả rồi ư?
- Dạ không có, con ở trên lầu cơ mà? Con ngồi đợi cô hoài không thấy cô
vào.
Chúc Vy nói với thái độ lo lắng:
- Hay là cha đã đuổi cô giáo? Cô Cầm dạy rất hay, con không biết bài, cô
ấy vẫn kiên nhẫn giảng. Không mắng chửi con là đồ ngu như cô Ngụy. Cô
Cầm còn khuyến khích, an ủi vỗ về con. Bảo con đừng lo lắng, từ từ rồi sẽ
hiểu. Cô ấy đúng là một người thầy, một người bạn rất cảm thông chia sẻ
với con từng niềm vui, nỗi buồn. Trước giờ con chưa gặp ai dễ mến như
vậy.
Rồi Chúc Vy ngẩng lên nhìn cha:
- Tất cả lỗi tại con cả, con cố học mà học hoài không nhớ. Nhưng mà...cha
đã nói gì mà cô Cầm không dạy con nữa vậy?
- À? - Ông Tự Thanh thấy lúng túng, đôi mắt ngây thơ của con gái làm ông
thấy hổ thẹn, phải đốt thêm điếu thuốc, ông mới đủ can đảm nói tiếp -
Không có gì cả con ạ, cha không hề nói gì với cô giáo con cả.
Chúc Vy thấy cha đốt thuốc, vội chạy ngay đến mở rộng cửa sổ ra.
Cô cười với cha:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.