HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 107

15

Lưỡng Phân

Anh thức dậy không phải vì no giấc hay tỉnh táo hoàn toàn, mà bởi vì thức

dậy xem ra sẽ tốt hơn là chìm lại vào một giấc mơ chẳng đọng lại trong anh
bất kỳ chi tiết nào ngoại trừ một cảm giác tù túng rõ rệt. Cảm giác đó giống
như dư vị của những trận nhậu nhẹt bí tỉ mà anh từng tham gia thời còn ở
trường đại học.

Anh ép mình đi vào nhà tắm, ở đây tâm trạng anh được cải thiện một

chút, sau đó anh mặc quần áo vào rồi đi ra bếp. Anh nhẹ nhõm khi thấy
Madeleine đã pha đủ cà phê cho hai người. Cô đang ngồi ở bàn điểm tâm,
mắt suy tư nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa kiểu Pháp và cầm chiếc tách lớn
hình cầu bốc hơi nóng nghi ngút bằng cả hai tay như để sưởi ấm. Anh rót
một tách cà phê cho mình rồi ngồi đối diện cô.

“Chào,” anh nói.
Cô mỉm cười đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ ngắn ngủi.
Anh dõi theo ánh mắt của cô đang lướt qua khu vườn bên ngoài đến sườn

đồi rậm rạp nằm chỗ mép bãi cỏ đằng xa. Một cơn gió giận dữ đang giật đi
những chiếc lá ít ỏi còn sót lại trên cây. Gió mạnh thường làm Madeleine
căng thẳng – kể từ hôm một cây sồi khổng lồ đổ ầm xuống chắn ngang con
đường trước xe cộ vào cái ngày họ dọn tới sống ở Walnut Crossing – nhưng
sáng nay dường như cô đang bận tâm chuyện gì nên không để ý.

Sau một hai phút, cô quay sang anh, nét mặt sắc lại như thể quần áo hay

thái độ của anh có điều gì đó vừa đập vào mắt cô.

“Anh định đi đâu?” cô hỏi.
Anh ngập ngừng. “Đến Peony. Đến viện.”

“Tại sao lại đến đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.