HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 152

“Hắn gửi đến địa chỉ nhà của những thanh tra điều tra án mạng trong địa

phận nơi nạn nhân sống.”

“Địa chỉ nhà ư?” Hardwick bắn cho Gurney một cái nhìn ghê tởm. Mưu

sát, ăn thịt người cỡ trung, hay cắt xác bằng cưa vòng còn có thể tha thứ
được, nhưng tình tiết cuối cùng này thì nhất định không.

“Hắn ghét bọn cớm mà,” Gurney nói tiếp. “Thích làm cớm hoang mang.”
“Nghĩ chuyện hắn gửi cho anh một bàn chân thì cũng hoang mang thật.”
“Đặc biệt hoang mang khi vợ anh là người mở hộp ra.”

Lời lưu ý lạ lùng đó làm Hardwick chú ý. “Chết tiệt. Đó là trường hợp của

anh hả. Hắn gửi cho anh một bộ phận cơ thể, rồi vợ anh mở hộp ra?”

“Ừ.”
“Cứt thật. Có phải vì vậy mà cô ấy ly dị anh không?”

Gurney liếc nhìn hắn một cách tò mò. “Anh còn nhớ là người vợ đầu ly dị

tôi ư?”

“Có nhiều chuyện tôi nhớ rõ lắm. Đọc thì tôi nhớ không nhiều – nhưng

mấy thứ mà người ta bộc bạch với tôi, tôi chẳng bao giờ quên cả. Chẳng hạn
như, tôi biết anh là con một này, bố anh sinh ở Ai Len, ông ấy ghét quê nên
chẳng bao giờ muốn kể anh nghe về quê hương, ông ấy còn nát rượu nữa.”

Gurney nhìn hắn trân trân.

“Anh nói cho tôi nghe khi chúng ta cùng làm chung vụ Piggert mà.”
Gurney không rõ điều gì làm mình phiền muộn hơn: chuyện anh tiết lộ

những tiểu tiết lập dị về gia đình mình, hay chuyện anh nói mà quên những
gì mình nói, hay chuyện Hardwick lại nhớ những tiểu tiết ấy.

Họ tiếp bước về phía căn nhà qua đám tuyết mịn như bột bắt đầu xoáy

theo từng hồi gió thoảng dưới bầu trời đang sẫm dần. Gurney cố giũ bỏ cơn
lạnh đang trùm quanh người để tập trung vào vấn đề trước mắt.

“Trở lại luận điểm của tôi,” anh nói, “bức thư cuối cùng của tên hung thủ

là một lời thách thức với cảnh sát, và đó có thể là một tình tiết quan trọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.