HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 238

đời anh. Thật bẽ bàng khi quãng thời gian dài dằng dặc của một đời người
lại có thể tóm gọn lại trong một câu nói ngắn đến dường ấy. Anh làm chồng
kiểu gì khi năng lượng của anh lại hạn chế đến thế? Và làm cha kiểu gì?
Làm cha kiểu gì mà luôn đắm đuối vào những ưu tiên trong nghề nghiệp
mà… Thôi, đủ rồi.

Gurney bước vào khu rừng, men theo lối mòn mà anh nhớ là lộ trình dấu

chân, giờ đây đã bị tuyết mới che khuất. Khi đến bụi cây thường xanh nơi
lối mòn chấm dứt một cách vô lý, anh hít vào hương thông thơm ngát, lắng
nghe sự tĩnh lặng sâu thẳm nơi đây, và chờ nguồn cảm hứng. Không nguồn
cảm hứng nào xuất hiện. Thất vọng vì điều ngược lại xảy ra đúng như mong
đợi, anh buộc mình ôn lại lần thứ hai mươi những gì anh biết chắc về các sự
kiện đã xảy ra vào đêm án mạng. Tên hung thủ đã đi bộ vào trang viên từ
đường lộ chăng? Hắn mang theo một khẩu 0.38 đặc biệt của cảnh sát, một
chai rượu vỡ hiệu Bốn Hoa Hồng, một cái ghế sân vườn, một đôi ủng phụ,
và một máy ghi âm nhỏ thu sẵn tiếng rít của thú vật để dụ Mellery ra khỏi
giường? Hắn mặc áo liền quần hiệu Tyvek ư, đeo găng ư, và choàng chiếc
áo khoác lông ngỗng dày cộm có thể dùng làm bộ phận giảm thanh cho
súng? Hắn ngồi sau kho thóc hút thuốc?

Hắn dụ Mellery ra sân hiên bên ngoài, bắn chết nạn nhân, rồi đâm xác

chết ít nhất 14 nhát? Sau đó hắn ung dung băng ngang qua bãi cỏ trống và
vào rừng được gần một cây số thì treo đôi ủng phụ lên cành, và biến mất
không một dấu vết?

Mặt Gurney nhăn nhó – một phần do hơi lạnh âm ẩm càng lúc càng ảm

đạm trong ngày và một phần do giờ đây, rõ hơn bao giờ hết, anh nhận ra
những gì anh ‘biết’ về tội ác ấy lại chẳng hề hợp lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.