HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 262

33

Đêm Địa Ngục

Gurney thường xuyên có những giấc mơ buồn đến nhói lòng, một giấc mơ

mà bản thân nó dường như chính là trọng tâm của nỗi buồn. Trong những
giấc mơ ấy, anh thấy được một điều rõ ràng, vượt khỏi mọi ngôn từ: căn
nguyên của nỗi buồn chính là mất mát, và mất mát lớn nhất chính là mất mát
tình thương.

Trong phiên bản gần đây nhất của giấc mơ, chẳng khác gì một cảnh phim

mờ ảo, bố anh ăn mặc như thuở còn đi làm 40 năm về trước và trông ông hệt
như thuở ấy về mọi mặt. Cũng chiếc áo khoác màu be và chiếc quần tây màu
xám xoàng xĩnh ấy, cũng những vết tàn nhang dần phai trên mu bàn tay to
kềnh và vầng trán tròn thưa thớt tóc ấy, cũng ánh mắt giễu cợt dường như
đang tập trung vào một cảnh vật xa xăm nơi đâu như muốn tinh tế ám chỉ về
nỗi bồn chồn nào đó, chỉ những muốn đến nơi nào đó, khác nơi ông đang
đứng, cũng cái thực tế khác thường là ông tuy kiệm lời nhưng lại có thể
truyền đạt nhiều điều bất mãn bằng sự trầm lặng của mình – tất cả những
hình ảnh bị vùi sâu ấy bỗng sống lại trong một khung cảnh kéo dài chưa đầy
một phút. Và rồi Gurney trở thành một phần của cái khung cảnh ấy trong
dáng dấp một đứa trẻ, nhìn bóng hình xa xăm ấy một cách khẩn khoản, nài
nỉ xin ông đừng đi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dọc khuôn mặt anh
trước cường độ mãnh liệt của giấc mơ – vì anh biết chắc chúng chẳng bao
giờ xảy ra khi có sự hiện diện thật sự của bố, vì anh chẳng thể nhớ nổi một
biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ nào thoáng lướt qua giữa hai người – và rồi anh
giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt vẫn đẫm nước mắt, tim anh đau nhói.

Anh rất muốn đánh thức Madeleine dậy, kể cho cô nghe về giấc mơ, cho

cô thấy những giọt nước mắt của anh. Nhưng nào có liên quan gì đến cô. Cô
gần như mù tịt về bố anh kia mà. Và giấc mơ, suy cho cùng, cũng chỉ là giấc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.