HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 335

tượng của một tên hung thủ cố gắng cho nạn nhân của hắn cái cảm giác hắn
biết họ tường tận trong khi thực tế lại chẳng biết chút gì.

Nếu vậy sẽ phát sinh thêm một câu hỏi mới. Tại sao lại giết người lạ? Nếu

câu trả lời là, hắn là kẻ bệnh hoạn ghét cay ghét đắng những ai có vấn đề về
rượu, thì tại sao (như Randy Clamm đã nói với Gurney ở quận Bronx)
không ném bom vào cuộc họp gần nhất của Hội Cai rượu cho xong?

Một lần nữa những suy nghĩ của anh bắt đầu chạy lòng vòng, khi sự mệt

mỏi đã ngập tràn tâm trí và thể xác. Đến cùng với mệt mỏi là sự hoài nghi về
bản thân. Sự phấn chấn khi nhận ra cách thực hiện mánh khóe về con số và ý
nghĩa của nó trong mối quan hệ giữa hung thủ và các nạn nhân được thay
bằng cảm giác tự phê bình xưa cũ rằng đáng lẽ anh phải hiểu chuyện sớm
hơn – và sau đó là nỗi sợ ngay cả phát hiện này rốt cuộc cũng sẽ là ngõ cụt.

“Chuyện gì nữa thế?”
Madeleine đang đứng chỗ cửa phòng, tay cầm một túi rác ni lông màu đen

căng phình, tóc cô rối bù sau sứ mệnh dọn sạch phòng chứa đồ.

“Không có gì.”
Cô ném cho anh một cái nhìn ‘em không tin anh đâu’ rồi đặt túi rác xuống

chỗ cửa. “Mấy thứ này nằm trong ngăn chứa đồ của anh.”

Anh nhìn chằm chằm cái túi.

Cô trở lại căn gác.
Cơn gió tạo ra một tiếng huýt cao vút chỗ một cánh cửa sổ cần một lớp

chắn gió mới. Chết tiệt. Anh muốn sửa nó từ lâu. Mỗi lần gió đập vào nhà ở
góc đó là…

Điện thoại reng.

Gowacki gọi đến từ Sotherton.
“Phải, đúng là cá bơn thật,” anh ta nói mà không buồn chào hỏi. “Anh làm

thế quái nào mà biết thế?”

Xác nhận về con cá ấy đã vực thần trí thiếu ngủ của Gurney ra khỏi miệng

hố. Nó tiếp cho anh đủ năng lượng để gọi cho tay Jack Hardwick khó ưa nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.