45
Muốn An Nghỉ Thì Hành Động Ngay
Gurney nghĩ thấu đáo về nó một lần nữa. Nó gần như quá đơn giản, và
anh muốn chắc chắn mình không bỏ sót vấn đề hiển nhiên nào có thể tạo ra
lỗ hổng trong giả thuyết gãy gọn của mình. Anh để ý thấy nhiều vẻ mặt khác
nhau quanh bàn – thích thú, nôn nóng lẫn tò mò – khi mọi người chờ anh lên
tiếng. Anh hít vào một hơi dài và sâu.
“Tôi không khẳng định mọi chuyện là như vậy. Tuy nhiên, đây là kịch bản
thuyết phục nhất mà tôi nghĩ ra được trong suốt thời gian vật lộn với những
con số đó – bắt đầu từ ngày Mark Mellery đến nhà tôi cho tôi xem lá thư đầu
tiên. Anh ta rất hoang mang và hoảng sợ mỗi khi nghĩ đến chuyện người viết
thư biết rõ anh ta đến nỗi đoán đúng con số mà anh ta nghĩ ra khi được yêu
cầu nghĩ ra một số bất kỳ từ 1 đến 1.000. Tôi cảm nhận được sự hoảng sợ
trong anh ta, cái cảm giác chuyện xấu sắp xảy ra. Chắc chắn những nạn nhân
khác cũng như vậy. Sự hoảng sợ đó chính là toàn bộ mục đích của trò chơi
mà chứng ta đang chơi ở đây. Sao hắn lại biết được tôi sẽ nghĩ ra con số gì?
Sao hắn lại biết được một suy nghĩ thầm kín, cá nhân, riêng tư đến vậy?
Hắn còn biết điều gì khác nữa? Tôi hình dung được những câu hỏi đó hành
hạ anh ta rất khổ sở – làm anh ta phát điên lên.”
“Thẳng thắn mà nói, Dave,” Kline nói bằng một sự kích động được che
đậy rất vụng, “mấy câu hỏi đó cũng làm tôi phát điên nữa, cho nên anh trả
lời chúng càng sớm thì càng tốt đấy.”
“Quá đúng,” Rodriguez đồng ý. “Đi thẳng vào vấn đề đi nào.”
“Cho phép tôi bày tỏ ý kiến này hơi trái ngược một chút,” Holdenfield nói
một cách băn khoăn. “Tôi muốn nghe anh thanh tra lý giải chuyện này từ tốn
theo cách của anh ấy.”