HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 37

không muốn thừa nhận điều này, nhưng qua cái chết của vợ mình tôi mới
thấy được sự sống của cô ấy có ảnh hưởng thực sự đối với tôi.”

Gurney có cảm tưởng câu chuyện mỉa mai gọn ghẽ này, được kể ngập

ngừng như vừa mới nghĩ ra, đang được kể lại lần thứ một trăm. “Cô ấy chết
như thế nào?”

“Toàn bộ câu chuyện có trong cuốn sách đầu tay của tôi, nhưng tôi sẽ kể

phiên bản ngắn gọn và xấu xí hơn. Khi ấy chúng tôi đang đi nghỉ trên bán
đảo Olympic ở Washington. Một chiều hoàng hôn, chúng tôi đang ngồi trên
bãi biển vắng bóng người. Erin quyết định ra biển bơi. Thường thì cô ấy ra
xa khoảng ba mươi mét rồi bơi ra bơi vào dọc bờ, giống như bơi nhiều vòng
trong hồ bơi vậy. Cô ấy siêng năng vận động lắm.” Y ngừng lời, để cho hai
mắt lờ đờ nhắm lại.

“Có phải đêm đó cô ấy cũng làm vậy không?”
“Sao cơ?”

“Anh nói là cô ấy thường làm như vậy mà.”
“À, tôi hiểu rồi. Phải, tôi nghĩ cô ấy đã làm như vậy đêm hôm đó. Thực sự

thì tôi cũng không chắc lắm vì lúc đó tôi đang say. Erin đi xuống nước, tôi ở
trên bờ cùng phích martini của mình.” Khóe mắt trái của y giật lên.

“Erin chết đuối. Những người phát hiện xác cô ấy nổi lên ở vùng nước

cách bờ mười lăm mét cũng phát hiện thấy tôi nằm say khướt trên bãi biển.”

Ngừng một lát, y nói tiếp bằng giọng căng thẳng, “Tôi nghĩ cô ấy bị chuột

rút hoặc là… tôi không biết nữa… nhưng tôi nghĩ… chắc cô ấy có kêu cứu
với tôi… ” Y ngưng bặt, nhắm mắt lần nữa, rồi xoa bóp chỗ giật ở mắt. Khi
mở mắt ra, y nhìn quanh như đang thu vào tầm mắt khung cảnh xung quanh
mới gặp lần đầu.

“Nơi anh ở thật là đáng yêu,” y nói kèm một nụ cười buồn bã.
“Anh nói cái chết của vợ anh có một tác động mạnh mẽ tới anh ư?”

“Ồ, phải, một tác động mạnh mẽ.”
“Ngay lúc đó hay một thời gian sau?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.