HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 405

gai ốc.” Y ấn đầu ngón tay vào hai bên thái dương. “Hắn nói tiếp theo là tôi,
sau đó là anh.” Trông y cáu tiết nhiều hơn hoảng sợ.

“Có âm thanh nền gì không?”

“Có gì cơ?”
“Anh có nghe tiếng gì khác ngoài giọng nói của người gọi không? Tiếng

nhạc, xe cộ, tiếng nói khác chẳng hạn?”

“Không. Không có tiếng gì khác.”

Gurney gật đầu, mắt đảo quanh phòng. “Tôi ngồi xuống không phiền anh

chứ?”

“Gì hả? Không phiền đâu, mời ngồi.” Dermott quơ tay chỉ khắp phòng

như thể ở đây không thiếu ghế.

Gurney ngồi trên mép giường. Anh có cảm giác rất rõ là Gregory Dermott

đang nắm giữ chìa khóa phá án. Có điều anh phải nghĩ cho ra câu hỏi đúng
để hỏi. Phải nghĩ ra đề tài đúng để nêu ra. Mặt khác, đôi khi thứ thích hợp
cần nói lại là không nên nói gì cả. Tạo ra sự yên lặng, một khoảng không
trống rỗng, rồi quan sát xem đối phương sẽ làm gì để lấp vào cái khoảng
không đó. Anh ngồi nhìn trân trân tấm thảm một lúc lâu. Đây là phương
pháp đòi hỏi kiên nhẫn. Nó cũng đòi hỏi khả năng phán đoán nhanh nhạy để
biết khi nào thì im lặng thêm chỉ làm lãng phí thời gian. Anh sắp tiến gần
đến điểm đó thì Dermott lên tiếng.

“Tại sao lại là tôi chứ?” Giọng nói nghe cáu kỉnh, bực dọc – một lời phàn

nàn, không phải câu hỏi – Gurney quyết định không đáp lại.

Sau vài giây, Dermott nói tiếp, “Tôi nghĩ có lẽ liên quan đến căn nhà

này.” Y ngừng một chập. “Cho tôi hỏi anh chuyện này, anh thanh tra. Anh
có quen riêng ai ở Sở Cảnh sát Wycherly không?”

“Không.” Anh rất muốn hỏi lý do tại sao Dermott lại hỏi vậy nhưng nghĩ

nếu hỏi thì chẳng bao lâu y sẽ phát hiện ra ý đồ của anh.

“Không quen ai hết, từ trước đến giờ?”
“Không quen ai hết.” Thấy được trong mắt Dermott có điều gì đó vẻ như

muốn đòi hỏi anh khẳng định thêm, anh nói tiếp, “Lúc chưa thấy chỉ dẫn gửi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.