HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 403

chứ,” anh ta nói, như thể nước mắt của anh ta đòi hỏi một lời giải thích hợp
lý.

Gurney rất muốn nói bản thân anh hiểu được cảm giác mất đồng nghiệp

như thế nào. Anh đã mất đi hai đồng nghiệp trong một cuộc bố ráp đột nhiên
trở xấu. Nhưng anh không nói ra mà chỉ lắc đầu cảm thông.

Sau khoảng một phút, Nardo hắng giọng. “Anh có hứng thú nói chuyện

với ông Dermott không?”

“Có chứ. Tôi chỉ không muốn làm vướng tay vướng chân anh thôi.”
“Không đâu,” Nardo nói lớn tiếng – Gurney nghĩ, có lẽ là để bù lại cho

khoảnh khắc yếu đuối của mình. Rồi anh ta nói thêm bằng một giọng bình
thường hơn. “Anh nói chuyện với tay này trên điện thoại rồi phải không?”

“Phải.”
“Vậy anh ta biết anh là ai rồi.”
“Phải.”

“Vậy anh không cần tôi vào phòng chung nữa. Anh nói xong chỉ cần nói

lại cho tôi biết là được.”

“Anh nói sao thì tôi nghe vậy mà trung úy.”
“Cửa nằm bên phải đầu cầu thang. May mắn nhé.”

Khi bước lên bậc thang làm bằng gỗ sồi thô, Gurney tự hỏi không biết

tầng hai có tiết lộ tính cách người chủ của nó hơn tầng một không. Tầng một
không có sự ấm cúng hay phong cách trang nhã gì hơn những trang thiết bị
vi tính chứa trong đó. Đầu cầu thang lặp lại mô típ bảo mật trù bị được thiết
lập dưới lầu: một bình chữa cháy trên tường, một thiết bị báo cháy và hệ
thống chữa cháy tự động trên trần. Gurney có cảm tưởng Gregory Dermott
nhất định là một tay cẩn tắc vô ưu. Anh gõ cánh cửa mà Nardo đã chỉ.

“Gì vậy ạ?” Câu trả lời nghe đau đớn, khàn khàn, sốt ruột.
“Thanh tra đặc biệt Gurney đây, anh Dermott. Tôi gặp anh một chút được

không?”

Có một khoảng lặng. “Gurney ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.